Đầu người khẽ động đậy, nói: “Cuối cùng cũng có người phát hiện sự tồn tại của chúng tôi”.
Ngô Bình: “Tại sao các hạ lại ở trong lò?”
Cái đầu này nói: “Hai chúng tôi đều là tổ tiên của Quỷ Phương, khi chúng tôi sinh ra đã có hai đầu, mỗi đầu đều có một năng lực đặc biệt. Tôi tên Quỷ Sầu, người anh em của tôi tên Phương Yếm. Năng lực của chúng tôi bổ sung cho nhau, khi hai khả năng được kết hợp với nhau, nó sẽ tạo ra một sức mạnh vượt xa so với Thần tộc”.
Ngô Bình: “Cái đầu kia đang ngủ sao?”
Cái đầu này gật đầu: “Giữa tôi và hắn chỉ có thể một thức một ngủ, tôi thức thì hắn nhất định sẽ ngủ; tương tự, hắn thức, tôi nhất định sẽ ngủ”.
Ngô Bình: “Cho nên, năng lực của hai người vĩnh viễn không thể dung hợp?”
Gã gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ ra biện pháp cải tạo cái này lò này, sau đó phong ấn hai người chúng tôi vào trong đó, gọi nó là lò Quỷ Phương. Ở trong lò, thực lực của chúng tôi mới có thể phát huy hết tác dụng. Người sử dụng lò Quỷ Phương có thể lần lượt hấp thu năng lượng của hai chúng tôi, sau đó dung hợp lại, như vậy là có thể có được sức mạnh Quỷ Phương mạnh mẽ”.
Ngô Bình: “Người như vậy hẳn là rất ít nhỉ?”
Quỷ Sầu nói: “Đúng vậy, rất ít. Nhiều năm qua, chúng tôi chỉ gặp ba người, trong ba người này, chỉ có một người có thành tựu vẻ vang”.
Ngô Bội: “Tại sao hai người lại có năng lực như vậy?”
Gã nói: “Bởi vì mẹ chúng tôi trước khi sinh ra chúng tôi đã ăn một loại quả. Quả đó vô cùng quý giá, do trời đất sinh ra, hàm chứa ý nghĩa của vũ trụ, gọi là thần quả Thiên Địa. Mẹ chúng tôi là một Thần tộc, cha là Thánh Hoàng, cho nên khi chúng tôi sinh ra, chúng tôi vô cùng khác so với tu sĩ bình thường”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Cha hai người là Thánh Hoàng!”
Gã nói: “Đúng vậy. Mẹ của chúng tôi là một Thần Đế”.
Ngô Bình há hốc mồm: “Thảo hai người lại có năng lực như vậy!”
Gã nói: “Cậu có thể thả chúng tôi ra ngoài không?”
Ngô Bình nhìn gã: “Ồ, anh muốn đi ra sao? Không phải anh nói muốn bồi dưỡng tộc nhân Quỷ Phương trở nên mạnh mẽ sao?”
Quỷ Sầu nói: “Nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của chúng tôi quá ngây thơ, không ai có thể chịu đựng sức mạnh của chúng tôi trong suốt hàng nghìn năm. Thay vì chờ đợi, tốt hơn là nên ra ngoài”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, không ai ngăn cản hai người”.
Quỷ Sầu: “Tuy nhiên, chúng tôi đã thiết lập một cấm chế và chúng tôi không thể tự mình ra ngoài, chúng tôi cần sự giúp đỡ của người ngoài”.
Ngô Bình thấy rằng khi Quỷ Sầu đang nói, mí mắt của gã bắt đầu rũ xuống, như thể gã đang buồn ngủ.
Anh giật mình, nói: “Tôi có chút việc, đi ra ngoài trước”.
Nói rồi anh liền rời khỏi căn phòng.
Ngô Bình không đi xa, anh đi ra một góc dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật lén quan sát. Khoảng hơn mười phút sau, Quỷ Sầu vừa nói chuyện với anh đã gục đầu xuống, ngủ thiếp đi. Đồng thời, cái đầu kia từ từ tỉnh lại, đồng tử xoay chuyển.
Ngô Bình lập tức quay lại, nói: “Anh là Phương Yếm sao?”
Người tên Phương Yếm kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?”
Ngô Bình: “Vừa nãy tôi nói chuyện với Quỷ Sầu một lúc”.
Phương Yếm lập tức cảnh giác: “Cậu tuyệt đối không được tin lời Quỷ Sầu, cũng tuyệt đối đừng làm theo yêu cầu của gã!”