Ngô Bình: “Xin lỗi, đã làm phiền tiền bối.” Nói xong, anh liền đi ra khỏi cánh cổng.
Anh vừa đi ra liền lấy một tảng đá thần lớn từ trong động thiên, nói với mọi người: “Các ngươi biết đây là cái gì không?”
Một vị trưởng lão nói: “Tông chủ, đây không phải là đá thần sao?”
Ngô Bình: “Không sai, đây chính là đá thần, vật này vô cùng quý giá, có tác dụng tốt đối với sự sinh trưởng của thực vật, cho dù là một loại cỏ bình thường, chỉ cần được nó nuôi dưỡng thì đều có thể sinh trưởng thành tiên dược”.
Quả nhiên, anh vừa đưa đá thần ra, Dược Thần lập tức nói: “Cậu bạn, bán cho ta viên đá thần này được không?”
Ngô Bình nhìn đá thần, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không được. Đá thần là bảo vật vô giá, vô cùng quan trọng đối với tôi”.
Dược Thần đã sống không biết bao nhiêu năm nên lập tức hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Cậu bạn, nếu cậu bằng lòng đưa cho ta viên đá thần này, ta có thể cho cậu thời gian một ngày. Trong vòng một ngày, mọi người có thể hái thuốc tùy ý muốn trong Dược Thần Giới”.
Ngô Bình: “Một ngày sao? Thời gian quá ít”.
Vừa nói, anh lại lấy ra một tảng đá thần khác lớn gấp mười lần, hỏi: “Tiền bối, người cảm thấy tảng đá thần này thế nào?”
Giọng Dược Thần run run: “Tảng đá thần lớn quá!”
Ngô Bình: “Tiền bối, chúng ta giao dịch đi. Tôi đưa hai tảng đá thần cho Dược Thần giới. Đổi lại, tôi hi vọng mỗi tháng một lần được vào Dược Thần Giới hái thuốc”.
Dược Thần trầm ngâm một lúc, nói: “Một tháng một lần cũng được, nhưng thời gian nhất định phải có hạn”.
Ngô Bình: “Tất nhiên. Mỗi lần tôi tuyệt đối sẽ không thu thập các loại thảo mộc quá một ngày”.
Dược Thần suy nghĩ, không khỏi thấy hơi do dự, nhưng nhìn thấy tảng đá thần lớn như vậy, cuối cùng nói: “Được. Nhưng ta chỉ cho cậu mười năm, mười năm sau, cậu nhất định phải đưa ta nhiều đá thần hơn, sau đó mới có thể tiếp tục hái thuốc”.
“Không thành vấn đề”, Ngô Bình cũng rất vui vẻ, lập tức đồng ý.
Anh để đá thần vào Dược Thần giới, cười nói với đám người đang ngơ ngác: “Ngơ ra đấy làm gì, vào hái thuốc đi. Yên tâm, chúng ta còn có cả ngày mà”.
Bằng cách này, Ngô Bình đã được sự cho phép của Dược Thần, anh mang theo ba mươi thuộc hạ vào Dược Thần Giới để hái thuốc.
Anh mở hết thần niệm, tìm được những loại thuốc quý hiếm có thể giúp ích cho mình. Trong đầu anh hiện ra vô số đơn thuốc, có thể dùng để hái thuốc dựa theo các đơn thuốc.
So ra, những trưởng lão và đệ tử còn lại đều hái thuốc mà chẳng suy nghĩ gì, họ chọn thứ tốt và chọn thứ vừa mắt.
Một giờ sau, Ngô Bình đã thu thập xong dược liệu mà anh muốn, anh nói với mọi người: “Được rồi, lần này kết thúc, chúng ta đi ra ngoài”.
Sau khi mọi người đi ra khỏi Dược Thần giới, Ngô Bội nói với Dược Thần: “Tiền bối, người có thể chỉ cho tôi cách mở đường hầm thời không đến nơi này không?”
Đường hầm thời không thực chất là một tổ hợp dữ liệu, nhờ đó có thể thực hiện định vị không gian và thời gian. Đương nhiên, cũng chỉ có cường giả như Ngô Bình mới có thể mở ra đường hầm thời không.
Dược Thần: “Được”. Dược Thần lập tức truyền một chuỗi dữ liệu mã hóa cho Ngô Bình. Tuy nhiên, phần dữ liệu này chỉ có giá trị trong mười năm và nó sẽ hết hạn sau mười năm.
Ngô Bình: “Cảm ơn tiền bối”.
Nói xong anh phất tay, cánh cửa thời không đóng lại, không còn chút linh khí Thanh Mộc nào.