Thấy cảnh này, người dân reo hò mừng rỡ. Con ưng khổng lồ này đã quấy nhiễu bách tính nơi đây nhiều năm, cứ cách vài ngày lại tới ăn thịt người trong tộc họ một lần. Mấy năm nay, số người bị nó nuốt chửng đã không dưới tám trăm nghìn.
Nhưng trong đó lại có người im bặt, không nói gì mà bay về phía chiến hạm. Ân Thiên Giáp ngăn hắn lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Người này quỳ gối giữa không trung, đáp: “Tiểu nhân là thủ lĩnh của bộ lạc Hỏa Nguyên, Hỏa Cách. Có việc cầu kiến Nhân Hoàng”.
Ngô Bình: “Để hắn lên đây đi”.
Lúc này, Ân Thiên Giáp mới để hắn qua, tên Hỏa Cách này là một người đàn ông cao lớn thô kệch, vô cùng mạnh mẽ. Hắn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, vẻ mặt bối rối: “Bái kiến Nhân Hoàng! Có thể nhìn thấy Nhân Hoàng ở khoảng cách gần như vậy, đời này của tiểu nhân cũng đáng giá”.
Ngô Bình cười nói: “Tìm trẫm có chuyện gì sao?”
Hỏa Cách nói: “Nhân Hoàng, ưng khổng lồ mà người vừa giết có lai lịch rất lớn. Nó là con trai của Xích Mi Ưng Vương, chúa tể Ưng Nguyên cách đây vạn dặm, thực lực vô cùng mạnh”.
Ngô Bình: “Xích Mi Ưng Vương vẫn luôn sống ở Ưng Nguyên?”
Hỏa Cách: “Hai năm trước xuất hiện, nghe nói là đến từ đại lục Hồng Hoang”.
Nói đến đây, Hỏa Cách thở dài: “Nhân Hoàng, khu vực này đã trở thành bãi săn của dòng dõi Ưng Vương. Con người chúng ta chỉ là thức ăn cho chúng mà thôi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Giết hại Nhân tộc ta, đáng tội chết!”
Hai mắt Hỏa Cách sáng lên: “Nhân Hoàng, người muốn đối phó với Ưng Vương kia sao?”
Ngô Bình: “Hỏa Cách, dẫn đường”.
Hỏa Cách mừng rỡ, tay chỉ về hướng tây nam: “Nhân Hoàng, khoảng mười ba ngàn dặm nữa là Ưng Nguyên”.
Chiến hạm thay đổi phương phương hướng, đi tới Ưng Nguyên!
Ưng Nguyên là một thảo nguyên rộng lớn, trên thảo nguyên này có đủ loại sinh vật sinh sống. Tự nhiên cũng có rất nhiều bộ tộc, bộ lạc.
Chiến hạm vừa tiến vào khu vực Ưng Nguyên, Ngô Bình đã nhìn thấy một tổ chim cực lớn trên ngọn núi cao. Bên trên tổ chim ấy là con ưng khổng lồ còn lớn hơn con trước đó. Đôi mắt nó lãnh khốc, nhìn chằm chằm Ngô Bình đang cách xa vạn dặm.
“Nhân loại hèn mọn, sao dám ngang ngược trên địa bàn của bản yêu vương? Cút ra ngoài!”
Ngô Bình đạp không bay tới, mỗi bước đi thân thể sẽ lớn hơn một chút. Hiện giờ anh là Thánh Nhân, trên lý thuyết cơ thể có thể trở nên cực kì to lớn.
Mười bước sau, anh đã hóa thành cự nhân cao vạn trượng, phút chốc đã đi tới trước Ưng Vương.
Ưng Vương cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng trên người Ngô Bình, lạnh giọng nói: “Nhân Hoàng!”
Ngô Bình: “Nghe nói mày ở đây săn bắt nhân loại, có phải không?”
Xích Mi Ưng Vương nói: “Người ăn thỏ, chim ăn người, có gì khác biệt?”
Ngô Bình: “Mày nói có lí, cho nên tao sẽ giết mày, sau đó phân phát thịt của mày làm thức ăn phân phát cho các bộ lạc”.
Xích Mi Ưng Vương cao giọng: “Nhân Hoàng! Chớ phách lối. Tuy ta là Yêu Vương nhưng thực lực chưa chắc đã dưới ngươi! Mặt khác, chủ nhân của ta là một đại nhân vật ở đại lục Hồng Hoang, không phải người mà Nhân Hoàng có thể đắc tội”.
Ngô Bình: “Ồ, mày còn có chủ nhân”.
Xích Mi Ưng Vương ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, chủ nhân của ta là Thông Thiên lão tổ!”
Ngô Bình có chút ngoài ý muốn, hắn là môn hạ của Thông Thiên lão tổ?