Ngô Bình: “Tôi chữa cho cậu, đổi lại, cậu đến Thiên Vệ của tôi làm thống lĩnh, thế nào?”
Trần Sư Ngã nhìn anh: “Cứ vậy mà tin tôi sao?”
Ngô Bình: “Không phải tôi tin cậu, mà là biết cậu không phải kẻ ngốc. Nếu như không ngốc thì sẽ biết làm việc cho tôi chỉ có lợi chứ không có hại”.
Trần Sư Ngã suy nghĩ một lúc, sau đó kiên định gật đầu: “Được! Nếu bệ hạ thật sự có thể chữa khỏi cho thần, sau này thần nguyện dốc sức vì người”.
Ngô Bình để Trần Sư Ngã lên trước. Cậu ta vừa mới lên đến đầu tàu, Ngô Bình đã đưa tay đánh xuống, lôi bóng đen mờ ảo ra khỏi thân thể Trần Sư Ngã.
Bóng đen trong tay anh vặn vẹo, dốc toàn lực phản kháng nhưng bị Ngô Bình dùng chớp đánh mấy lần, sau đó tan thành tro bụi.
Anh cau mày nói: “Là vu độc!”
Trần Sư Ngã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngạc nhiên nói: “Khôi phục rồi, cảm ơn bệ hạ!”
Ngô Bình: “Đây là vu độc, loại độc này sẽ đánh cắp tư chất của bị người bị nhiễm, sau đó hủy hoại họ rồi chuyển hết tư chất sang cho kẻ khác”.
Trần Sư Ngã khẽ giật mình: “Bệ hạ nói là có người muốn hại thần, lợi dụng vu độc chuyển thiên phú của thần sang người khác?”
Ngô Bình: “Có thể hiểu như vậy. Nếu không có gì bất ngờ, trong tộc nhân của cậu sẽ ra đời một vị thiên kiêu”.
Trần Sư Ngã nghiến răng, tức giận: “Tôi với bọn chúng không độ trời chung!”
Ngô Bình: “May là cậu không chết, cho nên mọi việc vẫn có thể xoay chuyển, hiện tại tôi đã loại bỏ vu độc, thiên phú của cậu sẽ từ từ trở lại”.
Trần Sư Ngã quỳ rạp xuống đất: “Đa tạ bệ hạ đã ra tay!”
Ngô Bình: “Cái tên Trần Sư Ngã quá tự đại, để tôi đổi cho cậu tên khác. Từ giờ trở đi cậu là Trần Pháp Thiên. Người tu hành chúng ta, pháp thiên thượng địa, đây mới là con đường đúng đắn”.
Trần Sư Ngã nói: “Rõ, từ giờ trở đi, thần tên là Trần Pháp Thiên”.
Ngô Bình: “Cậu quay vào trong tu luyện trước, trước tiên khôi phục dáng vẻ bình thường”.
Trần Pháp Thiên tiến vào không gian chiến hạm. Hai giờ sau, khi cậu ta trở ra lần nữa đã biến thành một nam tử cao lớn anh tuấn ở độ tuổi đôi mươi.
Ngô Bình mỉm cười và nói: “Chà, dáng vẻ người lớn này nhìn thuận mắt hơn nhiều. Đoạn đường tu hành này của cậu rất vững chắc, về sau có thể tu luyện công pháp của cung Côn Luân Kiếm”.
Ngô Bình để Ân Thiên Giáp trợ giúp Trần Pháp Thiên làm quen với Thiên Vệ. Hơn nữa còn nói cho cậu ta biết một số quy tắc của thống lĩnh Thiên Vệ.
Lúc này, chiến hạm xuyên qua dãy núi, dừng lại trước bình nguyên rộng lớn. Có rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ sinh sống tại nơi đây. Những người này nhìn thấy chiến hạm khổng lồ, cảm nhận được được khí tức Nhân Hoàng thì vô cùng phấn khích, nhanh chóng lấy nhạc cụ nguyên thủy, thổi ra thanh âm lớn nhất để biểu đạt kính ý của họ với Nhân Hoàng.
Đúng lúc này, bầu trời tối sầm lại, một con chim ưng khổng lồ sải đôi cánh dài vạn mét. Một tiếng rít gào tản đi vô số đám mây. Mà trên mặt đất, bách tính đã hoảng sợ quỳ phục xuống.
Ưng khổng lồ quanh quẩn không trung, bay tới bầu trời phía trên một bộ tộc. Nó há miệng hút vào, sinh ra một cỗ hấp lực, khiến hàng ngàn người bay vào mỏ nó.
Ngô Bình tức giận, vung tay lên, kiếm quang dài mười dặm lao tới, chém rụng cánh trái ưng khổng lồ.
Ưng khổng lồ kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.Sau đó Ngô Bình lại đánh xuống mấy đạo kiếm quang nữa, trực tiếp chém đứt đầu ưng khổng lồ.