Trông họ chỉ có dáng vẻ khoảng 30 tuổi, một người để râu, vóc dáng hơi mập, một người cao gầy, còn một người thì trông oai phong bệ vệ.

Cả ba đều ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, sau khi xác nhận cảm giác của mình là đúng thì đều tiến lên hành lễ: “Tham kiến Thánh Nhân”.

Ngô Bình gật đầu: “Ba vị Nhân Hoàng miễn lễ”.

Người để râu lúng túng nói: “Không giấu gì Thánh Nhân, chúng tôi còn cách một đoạn nữa mới đến được Nhân Hoàng”.

Đương nhiên Ngô Bình có thể phát hiện ra điều này, nhưng ba người này là chưởng môn nên ít nhiều anh vẫn muốn giữ thể diện cho họ.

“Chỉ là vấn đề thời gian thôi”, anh nói: “Tôi mạo phạm đến đây, hi vọng không làm phiền ba vị”.

“Không dám, Thánh Nhân tới là vinh hạnh của chúng tôi”, người cao gầy nói.

Ngô Bình: “Cách đây không lâu, tôi đã thành lập đế quốc Thiên Võ, cũng vừa sáp nhập thêm đế quốc Thần Võ, vùng Giang Nam này nằm giữa nước Long và đế quốc Thiên Võ. Đế quốc Thiên Võ đã trỗi dậy mạnh mẽ, kiểu gì nước Long cũng có hành động”.

Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, người đàn ông oai phong nói: “Ý của Thánh Nhân là muốn sáp nhập thêm Tam Thánh Môn chúng tôi?”

Ngô Bình lắc đầu: “Đương nhiên là không, Tam Thánh Môn vẫn là Tam Thánh Môn, chỉ có danh nghĩa là thuộc về đế quốc Thiên Võ thôi. Nếu làm được như vậy thì giả dụ nước Long đánh chiếm, đế quốc Thiên Võ có thể xuất binh bảo vệ nơi này”.

Ba người kia không hề nghi ngờ Ngô Bình, vì Thánh Nhân sẽ không lừa họ, vì điều này là không cần thiết.

Người đàn ông cao gầy trầm ngâm vài giây rồi nói: “Thánh Nhân, Tam Thánh Môn khá rời rạc, chưa hẳn đã thích ứng được với sự cai quản của người khác. Nhưng nếu Thanh Nhân có thể giúp Tam Thánh Môn một việc thì chúng tôi cam tâm tình nguyện đi theo đế quốc Thiên Võ”, nghe thấy thế, Ngô Bình rất ngạc nhiên, không biết họ định nhờ anh việc gì mà đánh đổi cả môn phái như vậy.

Anh tò mò hỏi: “Ba vị muốn tôi làm gì?”

Người đàn ông oai phong: “Mời Thánh Nhân vào điện Tam Thánh ngồi, sau đó chúng tôi sẽ kể Thánh Nhân nghe”.

Ngô Bình đi theo họ vào trong một đại điện, ba người tự rót trà nước cho anh rồi giới thiệu về mình. Bọn họ là ba môn chủ của Tam Thánh Môn, người đàn ông to béo tên là Trương Viên, người đàn ông cao gầy là Lục Phù, còn người đàn ông oai phong là Nghiêm Hi Bản.

Sau vài câu chuyện trò, Lục Phù nói: “Thánh Nhân, Tam Thánh Môn được truyền thừa từ ba vị Đại Thánh, nhưng sau đó không còn Thánh Nhân nào nữa. Cho tới 500 năm trước, có một cậu thiếu niên tên là Hầu Quan Văn trỗi dậy và nhanh chóng đột phá đén cảnh giới Bán Thánh. Nhưng sau đó, cậu ấy không thể đột phá được nữa, hơn nữa còn ở trong trạng thái nửa điên nửa dại. Chúng tôi chỉ có thể nhốt cậu ấy dưới lòng đất, cậu là Thánh Nhân, không biết có thể giúp Hầu Quan Văn đột phá lên Thánh Nhân được không?”

Ngô Bình hơi cau mày, anh vừa đột phá lên cảnh giới này nên biết độ khó của nó ở mức nào.

“Chắc tôi không thể giúp được đâu, vì đột phá lên cảnh giới này còn khó hơn cả Đại La. Nhưng tôi có thể giúp người này khôi phục tu vi và thoát khỏi trạng thái điên cuồng”.

Nghe thấy thế, ba vị môn chủ đều tỏ vẻ thất vọng, nhưng Hầu Quan Văn có thể bình thường trở lại cũng là tốt rồi.

Nghiêm Hi Bản nói: “Mời Thánh Nhân đi theo chúng tôi”.

Ngô Bình đi qua một cánh cửa nhỏ rồi xuống một cung điện dưới lòng đất, ở đây có môt cái lồ ng lớn đang nhốt một người đàn ông tóc tai bù xù.

Nghiêm Hi Bản nói: “Thánh Nhân, đây là Hầu Quan Văn, ngày xưa từng là Bán Thánh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play