Sau khi chiếm được đế quốc Thần Võ, Ngô Bình đã đưa người nhà từ Linh Châu đến hoàng cung. Hoàng cung mới đang trong quá trình xây dựng, người chịu trách nhiệm là Lỗ Ngọc.
Lỗ Ngọc vốn là tổng quản chế tạo của Đại Thương nên rất am hiểu về kiến trúc, hoàng cung mà ông ta đang xây còn cao cấp và to lớn hơn hoàng cung trước.
Đường Tử Di được phong làm hoàng hậu, Chu Thanh Nghiên, Đường Băng Vân, Lý Mai, Nhậm San San, Đào Như Tuyết, Linh Hy, Thượng Quan Linh Nhi, Vân Tịch đều được phong làm quý phi.
Trương Lệ và Lý Niệm Tổ đương nhiên cũng thành hoàng thái hậu và hoàng phụ, vợ chồng Lý Vân Đẩu thì trở thành hoàng tổ gia và hoảng tổ nãi.
Đỉnh Nhi, Thuỷ Sinh, Khả Nhi thành hoàng tử và công chúa, thậm chí Ngô Bình còn sắc phong cho cả gia đình của cô chú mình là nhà Lý Đông Hưng và Lý Gia Ninh.
Sắc phong kết thúc, Ngô Bình chờ mọi thứ ổn định hơn rồi chuẩn bị đối phó với Tam Thánh Môn.
Địa bàn của Tam Thánh Môn nối liền với đế quốc Thần Võ, ngoài ra còn xen giữa nước Long và đế quốc Thiên Võ của hiện tại, vì thế cả hai phe trên đều muốn chiếm được nơi này.
Nếu đế quốc Thiên Võ chiếm được Tam Thánh Môn thì diện tích quốc gia sẽ vượt mặt nước Long, dân số cũng nhiều hơn.
Hôm nay, Ngô Bình bảo Lý Niệm Tổ quản lý việc nước, còn mình thì lặng lẽ đến Tam Thánh Môn ở núi Đại Thánh.
Khu vực mà Tam Thánh Môn quản lý có hệ thống sông ngòi dày đặc, một vùng sông nước nổi tiếng thiên hạ nên hay được gọi là vùng Giang Nam. Người dân ở đây có cuộc sống no đủ, người kinh doanh buôn bán cực nhiều. Đại lục Côn Luân còn có câu nếu tài nguyên trong thiên hạ có mười đấu thì Giang Nam đã chiếm ba đấu rồi.
Nơi này phát triển tốt như vậy là bởi cách quản lý của Tam Thánh Môn, nhưng môn phái này cũng chỉ phụ trách về trị an, bảo vệ người dân trong khu vực và hạn chế chiến loạn.
Nghe nói Tam Thánh Môn có nguồn gốc từ ba vị Đại Thánh thượng cổ, vì thế nền móng của họ rất vững chắc, đến Thiên Đạo Môn cũng phải nể phục phần nào. Ngày trước, khi Tiên quốc bành chướng thế lực, Tam Thánh Môn cũng chỉ nghe theo lệnh phần nào, đến thời Đại Thương thì họ mặc kệ, còn Đại Thương cũng không làm gì được họ.
Ngô Bình đến núi Đại Thánh, vừa vào trong, anh đã cảm thấy ngọn núi này rất phi phàm, thậm chí còn có khí tức của thánh giả truyền ra.
Anh đi sâu vào bên trong để tìm Tam Thánh Môn.
Có một cổng chào rất cổ xưa ở trước thung lũng, hiện đang có hai tiểu đồng đứng ở đây rồi thì thầm gì đó với nhau.
Trông thấy Ngô Bình, một cậu tiểu đồng mặc áo đỏ ra hỏi: “Anh tìm ai?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi đến gặp môn chủ của các cậu”.
Tiểu đồng: “Chúng tôi có ba môn chủ, anh muốn gặp người nào?”
Ngô Bình: “Tất cả”.
Tiểu đồng bĩu môi nói: “Ba môn chủ nhà tôi đều là Nhân Hoàng tuyệt thế, đâu phải ai muốn cũng có thể gặp được”.
Ngô Bình cười nói: “Ra là Nhân Hoàng, lợi hại đấy! Cậu vào bảo với họ là có Thánh Nhân đến gặp”.
Tiểu đồng cười khẩy: “Anh là Thánh Nhân ư? Nếu anh mà là Thánh Nhân thì tôi là…”
Nhưng cậu ta còn chưa nói hết câu thì chợt ngẩn ra, vì Ngô Bình đã toả ra khí tức rất bức người, đó chính là uy lực của Thánh Nhân.
“Tham kiến Thánh Nhân!”, hai tiểu đồng kinh hãi rồi vội vàng quỳ xuống.
Đúng lúc này, có ba bóng người bay từ ba ngọn núi tới.