“Đối phương có bao nhiêu binh mã?”, hắn hỏi ngay vấn đề quan trọng nhất.

Người kia đáp: “Hàng triệu! Hơn nữa, theo tình báo, Bát vệ cũng xuất trận”.

Sắc mặt của Sách Thiên Khánh càng tệ hơn. Sách Thiên Khánh biết rõ thực lực của Bát vệ, nếu Bát vệ mà dốc toàn lực ra tay thì hắn cũng khó lòng đối phó.

Ngẫm nghĩ một lúc, Sách Thiên Khánh trầm giọng bảo: “Tập hợp đại quân, đón địch cùng ta!”

Lúc này, đại quân do Ngô Bình chỉ huy đã ở bên ngoài một toà thành tên là thành Phi Vân, một trong những thành phố chính của nhà họ Sách, cũng là cửa ải quan trọng nhất.

Đại quân của Ngô Bình đến trước thành Phi Vân, ngồi trên chiến xa. Anh không dùng pháo tiên, chiến đấu với quy mô lớn sẽ làm tổn hại nguyên khí của nước Thiên Võ. Lần này, anh quyết định sẽ giết kẻ cầm đầu trước, chém chết phản tặc bằng tốc độ nhanh nhất. Phản tặc chết rồi, những kẻ còn lại sẽ không đáng lo ngại nữa.

Chẳng bao lâu sau, cổng thành đã mở toang, mấy vạn đại quân xông ra, xếp hàng trước cổng thành. Phía trước đội quân ấy là một người đàn ông đang bay lơ lửng. Đó chính là gia chủ của họ Sách – Sách Thiên Khánh. Đứng sau Sách Thiên Khánh là mười bán thần với khí tức rất mạnh. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào vị Hoàng đế mới với ánh mắt kiêu ngạo, không hề có chút kính sợ nào.

Nét mặt của Sách Thiên Khánh rất ngạo mạn và lạnh lùng, chẳng hề xem trọng một triệu đại quân của đế quốc Thiên Võ. Hắn lớn giọng: “Ranh con như nhà ngươi mà cũng xứng làm Hoàng đế sao? Mau quỳ xuống cầu xin, có thể ta sẽ tha chết cho nhà ngươi!”

“Phản tặc to gan, dám vô lễ với Hoàng đế Thiên Võ, mau quỳ xuống!”, Ân Thiên Giáp bay lên cao, đấm thẳng về phía Sách Thiên Khánh.

Phía sau Sách Thiên Khánh, hai bán thần đã bay lên trời để đấu với Ân Thiên Giáp.

Một tiếng ầm vang lên, hai bán thần đều bị đẩy lùi bởi cú đấm của Ân Thiên Giáp. Khí tức của hai bán thần như tắc nghẽn, họ rất đỗi kinh ngạc khi Ân Thiên Giáp có năng lực mạnh như thế!

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Sách Thiên Khánh, ta cho nhà ngươi một cơ hội hối cải. Nếu bây giờ nhà ngươi đầu hàng, ta sẽ tha chết”.

Sách Thiên Khánh hừ giọng: “Cứ ra tay đi, xem ai thắng ai!”

Ngô Bình phất tay: “Thần Ma vệ, Võ Tiên vệ, tấn công!”

Ngay tức thì, hai nhóm đại vệ và mấy nghìn thị vệ lao về phía Sách Thiên Khánh. Mười bán thần xông lên trước, theo sau là đại quân của đối phương.

Sách Thiên Khánh vẫy tay một cái, ba nghìn bùa thần biến thành ba nghìn thần binh, bắt đầu chiến đấu dữ dội.

Đúng lúc này, Ngô Bình niệm một đoạn chú. Đây là loại Thánh thuật mà chỉ có Thánh nhân mới thực hiện được. Trong nháy mắt, hàng chục triệu luồng kim quang từ trên trời bay xuống, chiếu vào người các thị vệ.

Được kim quang phù trợ, các thị vệ không còn sợ đao thương, năng lực tăng lên gấp mấy lần. Họ lập tức đánh đến mức khiến thần binh liên tục lùi về sau rồi ngã rạp, biến trở về những lá bùa thần không hoàn chỉnh.

Sau đó Ngô Bình ra lệnh cho Thiên Long xuất trận, giúp Ân Thiên Giáp chém giết mười bán thần kia.

Từ đầu đến cuối, Ngô Bình không hề ra tay, mặc dù anh có thể gi ết chết kẻ địch chỉ trong chớp mắt. Trận chiến kết thúc rất nhanh. Ba nghìn thần binh đều bị hạ gục, mười bán thần lần lượt bị gi ết chết.

Khi bán thần đầu tiên bị giết, Sách Thiên Khánh đã cảm thấy không lành. Khi sáu bán thần chết đi, phần lớn thần binh cũng bị tiêu diệt, hắn biết mình không còn hy vọng nữa nên liền chạy trước.

“Sách Thiên Khánh, quỳ xuống!”

Ngô Bình trầm giọng nói. Thánh ngôn có tác dụng ‘nói sao làm vậy’, Sách Thiên Khánh có tu vi rất bình thường, ngay lập tức không chống cự được, đành phải quỳ xuống trước mặt Ngô Bình một cách mất tự chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play