Loáng cái, tất cả các vì sao đã kết thành một đại trận thiên đạo ẩn chứa sát khí rồi bao phủ Ngô Bình, luồng kiếp lực khủng khiếp đã khoá chặt anh lại.
Đây chính là thiên kiếp siêu cấp được sinh ra từ tầng thứ chín cảnh giới Bất Tử.
Mỗi một vì sao đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, thêm được thiên đạo củng cố nên tất cả các sức mạnh tiêu cực đều tập hợp đến để hỗ trợ cho uy lực mạnh thêm.
Uỳnh!
Trong hư không xuất hiện một ảo ảnh vĩ ngạn, nhìn hệt như một quan toà đang xét xử Ngô Bình.
Ảo ảnh ấy không phải người cũng không phải thần, không phải yêu cũng không phải ma, nhưng uy lực thì vô tận. Ảo ảnh vung tay phải lên, các vì sao chấn động, một luồng sát quang cửu sắc ngưng tụ thành một cái rìu khổng lồ rồi đập mạnh lên đ ỉnh đầu Ngô Bình.
Ngô Bình vẫn bình thản như không, tay phải nắm chặt thành quyền rồi tấn công lên trời.
Bụp!
Quyền ấn và rìu va chạm, cái rìu đã vỡ tan, còn Ngô Bình vẫn bất động. Ảo ảnh quá mạnh, đạo phù và sức mạnh anh hấp thu được trong điện kiểm tra khiến thực lực của anh tăng lên nhiều lần.
Sau đó, ảo ảnh kia đã thi triển thêm rất nhiều tài năng, từ sấm sét, đao, kiếm, lửa, chú, hạ độc…
Sát kiếp này đúng là đáng sợ, đến Ngô Bình cũng phải chịu thiệt, tóc cháy xém, lông mày cháy rụi, da dẻ đầy sẹo, xương có vết rạn.
Nhưng anh vẫn ngạo nghễ đứng đó, bất động như núi, để mặc cho các sức mạnh ấy tấn công mình, còn anh thậm chí còn chẳng nhíu mày.
Cuối cùng thì ảo ảnh cũng đã tiêu hao hết sức mạnh, đại kiếp kết thúc. Vết thương của Ngô Bình nhanh chóng hồi phục, lông mi, lông mày của anh mọc lại, cơ thể cũng trở nên to lớn hơn.
“Vĩnh Sinh Bất Tử mạnh thật đấy!”, anh mỉm cười rồi vung tay lên, bàn cờ xuất hiện, các ngôi sao bị hút vào trong. Bây giờ, anh sẽ luyện hoá mười nghìn vì sao trong bàn cờ, lần này anh sẽ luyện hoá thực thể.
Các vì sao hợp lực, thêm uy lực của thiên đạo cũng không thể khiến anh bị thương, vì thế anh luyện hoá chúng cũng là chuyện dễ dàng.
Không lâu sau, các vì sao đã in vào bàn cờ và trở thành một phần của nó. Đương nhiên, uy lực của bàn cờ này cũng lớn hơn.
Nhờ các ngôi sao này, Ngô Bình có thể dùng bàn cờ để phóng ra một bầu trời sao cả tỷ dặm để tấn công kẻ địch.
Đến ngày hôm sau, Ngô Bình mới trở lại vườn trúc.
Kỷ Nhược Phi nói: “Huyền Bình, hôm qua Ân Chính Minh có đến, nhưng tôi bảo là anh chưa về”.
Ngô Bình: “Ừm, để tôi đi gặp ông ấy”.
Ngô Bình đi ra ngoài thì có một người làm tiến tời rồi lễ phép nói: “Hoàng tử điện hạ, lão gia nhà tiểu nhân đang chờ người ạ”.
Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đi cùng người đó đến một phòng khách. Ân Chính Minh đang ngồi ở đây vội vàng đứng dậy ra đón: “Chúc mừng hoàng tử điện hạ đã tăng tu vi”, ngay khi Ngô Bình đột phá cảnh giới Bất Tử, đừng nói là Ân Chính Minh, tất cả mọi người ở thành Thương Đế cũng cảm nhận được, luồng khí tức khủng khiếp ấy mạnh đến mức khiến người khác khó thở.
Ngô Bình: “Cảm ơn Hoàng lão đã cho tôi mượn chỗ bế quan”.
Ân Chính Minh: “Việc nên làm thôi ạ. Hoàng tử điện hạ, tôi có một chuyện muốn bàn với người. Chỉ có mười hoàng tử thôi, trước khi người trở thành hoàng tử thì đã có mười hoàng tử trước rồi. Vì thế, tiếp theo đây người cần khiêu chiến để loại bỏ một hoàng tử khác ạ”.
Ngô Bình nói: “Có chuyện này nữa à, Hoàng lão thấy tôi nên khiêu chiến ai?”
Ân Chính Minh: “Mỗi Hoàng lão đều ủng hộ mọt hoàng tử, nhưng trong đó vẫn có một hoàng tử được nước Long nâng đỡ. Người này tên là Trương Nguyên Phong”.