Ngô Bình: “Mới thôi”.

Vân Tịch cười nói: “Phía em thì không có vấn đề gì, kiểu gì đế quốc Thần Võ cũng đại bại”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì quân lính của hai phe đã bắt đầu va chạm, rõ ràng trang bị của Thất Châu mạnh hơn, binh lính cũng có tố chất cao hơn, ngoài ra còn có chiến xa và pháo tiên hỗ trợ nên họ lập tức chiếm thế thượng phong.

Một nghìn quả pháo tiên phát nổ ở phía xa, làm quân lính của phe địch chao đảo, họ chưa kịp hoàn hồn thì quả pháo thứ hai đã bay đến.

Sau ba quả pháo, đại quân của Thất Châu đã ùa lên, họ với thực lực một địch mười nên phía quân địch đã thiệt hại nặng nề.

Lúc này chiến trận mới phát huy tầm quan trọng của mình, mười nghìn cường binh tự hình thành một chiến trận tấn công, họ như một mũi thương nhọn tấn công quân địch.

300 nghìn tinh binh thì hình thành một chiến trận thu hoạch, khí tức của họ nối liền, tạo thành uy lực mạnh mẽ.

Đội quân ở mé trái và phải cũng nhanh chóng lao tới để cùng chiến đấu với hai mé quân khác.

Ngô Bình thấy thế thì nói: “Lực chiến đấu của binh sĩ nhà bình khá ổn, mạnh hơn cả phe địch, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì vẫn còn hạn chế”.

Vân Tịch: “Thế là ổn lắm rồi, à anh này, đánh thắng trận này xong thì mình làm gì tiếp?”

Ngô Bình: “Ông bảo anh làm hoàng đế, em thấy sao?”

Vân Tịch cười nói: “Cũng được mà, nhưng em nghĩ anh nên bắt tay với hoàng tộc Đại Thương”.

Ngô Bình: “Bắt tay với họ ư?”

Vân Tịch gật đầu: “Theo em biết thì hoàng tộc Đại Thương đã dần khống chế bốn đại vương tộc và mười đại quý tộc, chỉ cần nắm được các hoàng tộc này thì chúng ta có thể dễ dàng kiểm soát được cả khu vực”.

Ngô Bình: “Khu vực mà hoàng tộc Đại Thương quản lý lớn đến đâu?”

Vân Tịch: “Diện tích gấp Thất Châu mười lần luôn”.

Ngô Bình nói: “Đây cũng là ý hay!”

Vân Tịch: “Chỉ cần anh chứng minh được mình có huyết mạch của hoàng tộc thì có thể cạnh tranh với hoàng tử”.

Ngô Bình: “Anh chỉ sợ không có huyết mạch của hoàng tộc Đại Thương”.

Vân Tịch cười nói: “Huyết mạch này có thể cải trang được, dẫu sao độ thuần khiết trong huyết mạch của mọi người cũng tương đương nhau, đây chỉ là một ngưỡng cửa trong việc tranh giành thân phận hoàng tử thôi”.

“Hoàng tử mà em nói là sao?”, anh hỏi.

“Chỉ cần có thể thông qua năm bài kiểm tra của Đại Thương thì mọi người đều có thể trở thành hoàng tử. Sau khi thành hoàng tử rồi thì có thể lôi kéo vài người rồi tự hình thành thế lực riêng. Sau này, nếu hoàng triều Đại Thương có thể hồi phục thì hoàng tử sẽ trở thành hoàng đế mới”.

Ngô Bình: “Không phải chứ, huyết mạch của hoàng tộc phải có lưu truyền chính thống mới được chứ”.

Vân Tịch lắc đầu: “Làm gì còn huyết mạch chính thống nữa anh, Đại Chu giết sạch rồi còn đâu, ai còn sống thì cũng chỉ là nhánh phụ”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì lo vụ làm hoàng tử trước, chúng ta có Thất Châu rồi, họ chẳng có lý gì mà không ủng hộ anh”.

Vân Tịch: “Vân Thị sẽ ủng hộ anh đầu tiên, sau đó còn có thể tranh thủ ủng hộ của ba đại vương tộc và các quý tộc khác”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play