Ngô Bình chém chết ảo ảnh kia xong thì khoảng nửa tiếng sau, đại quân của đế quốc Thần Võ cũng bị đánh tan tác, ai may mắn sống sót đều quay đầu bỏ chạy.

Trận chiến kết thúc, Tư Không Vũ cho người xử lý các binh sĩ bị thương hoặc người đã tử trận, đồng thời chiếm được hơn ba nghìn dặm đất của đế quốc Thần Võ, ở đây vừa hay có một rặng núi.

Tư Không Vũ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lắp đặt pháo đài, chuẩn bị nghênh đón lần tấn công tiếp theo của phe địch.

Đại trận đã kết thúc, Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình, em vừa nhận được tin là tông chủ của Sách Thị – một trong bốn đại vương tộc đến gặp”.

Ngô Bình thấy lạ nên nói: “Họ có gì cần nhờ mình à?”

Vân Tịch: “Ở đó đột nhiên có tà ma trỗi dậy, người dân của một phần năm nơi đó đã bị tà ma nhập, Sách Thị bó tay rồi nên mới phải nhờ đến mình”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà ma ư? Lâu lắm không nghe tin về tà ma rồi, chúng từ đâu ra thế?”

Nhưng ngay sau đó, anh đã biến sắc mặt rồi nói: “Chết rồi, chắc chắn là lối vào của tà ma đã có vấn đề! Vân Tịch, anh phải đi kiểm tra ngay đây”.

Ngô Bình đã đến từ lâu nhưng ẩn mình trên không trung không lộ diện, vì anh muốn xem nếu mình không có ở đây thì nhóm Tư Không Vũ có thể đối phó được với cục diện này hay không.

Tư Không Vũ quan sát động tĩnh phía địch, thấy họ cách mình khá gần rồi thì lập tức ra lệnh: “Tướng quân tiên phong, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 300 nghìn tinh binh xông đến tấn công trực diện vào trận doanh của quân địch”.

“Tuân lệnh!”, một vị tướng nhận lệnh rồi đi ngay.

“Tả tướng quân, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 200 nghìn tinh binh đánh từ mé trái”.

“Tuân lệnh!”

“Hữu tướng quân, hãy dẫn mười nghìn cường binh và 200 nghìn tinh binh tấn công ở mé phải”.

“Vâng!”

“Hậu tướng quân, hãy dẫn năm nghìn cường binh, một nghìn dũng sĩ và 300 nghìn tinh binh vòng ra phía sau quân địch để tổng tấn công”.

“Tuân lệnh!”

Trống trận vang lên, các tướng và binh sĩ đều tăng tốc tấn công. Chưa tới nửa tiếng sau, họ đã bao vây doanh trận của địch từ mọi phía.

Một đại tướng của phe địch đang ngồi trên một chiếc chiến xa sang trọng trong doanh trận, đây là một bán thần nên hoàn toàn coi thường tướng sĩ của Thất Châu. Trước đó, gã đã tung hoành thiên hạ, phe đối đầu vừa tấn công đã lập tức tan rã, sau đó chịu cảnh giết chóc.

Liên tiếp nhiều lần thắng lợi khiến đại tướng quân này có cảm giác khinh địch. Tuy Thất Châu đã từng đánh bại yêu binh, nhưng gã vẫn nghĩ rằng lực chiến đấu của người bình thường không thể so với người đã uống Thần Đan được.

Đột nhiên có người đến báo: “Đại tướng quân, quân địch đã cho binh sĩ bao vây cả hai cánh trái phải, đồng thời còn có quân chặn ở phía sau, khả năng cao chuẩn bị tổng tấn công chúng ta”.

Đại tướng quân cười lạnh nói: “Bao vây rồi tổng tấn công ư? Ha ha, đúng là nực cười! Tất cả nghe lệnh, binh sĩ hãy chia làm bốn nhánh rồi nghênh đón quân địch”.

Vì thế, đại quân của đế quốc Võ Thần đã tách làm bốn, sau đó nghênh chiến với đại quân của Tư Không Vũ.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện Vân Tịch cũng đang trốn trên không, vì thế anh đi tới cạnh rồi cười nói: “Bày binh bố trận không phải sở trường của anh, nhưng anh nghĩ chắc Tư Không Vũ sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu”.

Vân Tịch: “Huyền Bình, anh đến lâu chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play