Trần Nhược Nhàn: “Đến lúc đó nhất định nó sẽ mời anh vào nhà”.
Ngô Bình hỏi: “Nhược Nhàn, em còn muốn ăn gì nữa không?”
Anh nấu một nồi thịt khác để Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo ăn no.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều, Ngô Bình nấu bữa tối cho Lão Hoàng. Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo cũng có lộc ăn, được ăn ké rất nhiều.
Lão Hoàng rất hài lòng, nó là ăn nhiều nhất, nhưng ngoài mặt cứ liên tục chê bai. Nó đã gửi rất nhiều nguyên liệu chất lượng tới. Ngô Bình dùng một nửa và giữ lại một nửa, định bụng sau này mang về nấu cho Khả Nhi và Đỉnh Nhi.
Ban đêm, một bóng người bay tới trước cửa. Hạnh Tổ đi tới, ông ấy cười nói: “Nhóc con, con chó vàng kia là thứ đạo đức giả, cậu không cần để ý tới nó”.
Ngô Bình cười đáp: “Tiền bối, ông ở chỗ này đã bao lâu rồi?”
Hạnh Tổ: “Đã lâu lắm rồi, là chủ nhân tìm thấy rồi trồng tôi ở chỗ này”.
Ngô Bình lấy lá trà mà anh tự rang ra đãi Hạnh Tổ. Hạnh Tổ rất thích, tấm tắc khen trà của anh ngon.
Sau khi trò chuyện một lúc, Hạnh Tổ rời đi.
Sau đó Ngô Bình tu luyện trong sân. Anh tu luyện đến tầng thứ mười bốn tên là Diễn Hóa Ngũ Hành của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh khiến Dương thần của anh có được thuộc tính ngũ hành. Nơi đây là Ngũ Hành Linh Thổ, tràn ngập linh khí ngũ hành. Ngô Bình cố gắng hết sức hấp thu nguồn linh khí này.
Trong khi Ngô Bình đang tu luyện, thì hóa thân Trương Quân của anh ở Tiên vực Vĩnh Hằng xa xôi cũng đạt đến ngưỡng đột phá. Trương Quân liên tiếp đột phá tầng thứ bảy và tầng thứ tám của của cảnh giới Bất Tử. Sau đó bước vào cảnh giới Đoạt Thiên.
Trong cảnh giới Đoạt Thiên lại chia thành các cảnh giới nhỏ là Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Thiên, Khi Thiên, Lăng Thiên và Đoạt Thiên.
Đại đa số tiên nhân bình thường chỉ tu luyện được đến cảnh giới một hoặc hai, trên thực tế chỉ có đạt đến cảnh giới hai trở lên mới có thể xưng là Đoạt Thiên Tiên Tôn.
Nếu có thể đạt tới cảnh giới thứ tư, sẽ được gọi là Khi Thiên Tiên Tôn. Đến cảnh giới thứ năm, sẽ được gọi là Lăng Thiên Tiên Tôn.
Trương Quân có nền tảng tu luyện vững chắc nên rất nhanh đã đột phá cảnh giới thứ nhất – Vấn Thiên. Vấn Thiên là một loại năng lượng có thể giao lưu với Thiên Ý, với vũ trụ. Khi đạt cảnh giới Vấn Thiên, có thể giải quyết những nghi ngờ của mình và hiểu được bí ẩn của vũ trụ.
Sau đó là cảnh giới Kính Thiên, tu sĩ càng biết thêm về vũ trụ thì càng sinh lòng tôn kính vũ trụ, trời đất, đó chính là “kính thiên”.
Tiếp theo đó là Pháp Thiên, luật của trời và đất. Ở cảnh giới này cần mô phỏng và học hỏi những điều bí ẩn của trời, đất và vũ trụ, hoàn thiện bản thân.
Trương Quân tu luyện rất thuận lợi, chỉ cần năm ngày đã đạt tới cảnh giới Pháp Thiên. Cảnh giới Pháp Thiên này kỳ thực khá giống ý nghĩa Thiên Tượng, cho nên Trương Quân rất nhanh đã tu luyện tới mức độ viên mãn.
Ở cảnh giới thứ tư, Trương Quân học được thuật Khi Thiên. Cậu cố gắng hết sức để đột phá, nhưng tiến độ rất chậm.
Trong nháy mắt, Trương Quân đã bế quan mười ngày. Sau khi ngừng bế quan, cậu quyết định đi tới tiên cung Vĩnh Hằng một lần nữa.
Lúc này, ở Hoa Phủ của thành Vĩnh Hằng, một người đàn ông gầy gò đang ngồi, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc giản dị. Người đàn ông tên là Hoa Thiên Thần, là thiên tài của tiên cung Vĩnh Hằng, tu vi của anh ta đã ở mức Đạo Quân. Cho nên, giờ anh ta không còn là đệ tử nữa mà đã trở thành trưởng lão của tiên cung Vĩnh Hằng.
Người phụ nữ là La Minh Tố, trước đó từng là vị hôn thê của Trương Quân. Nhưng giờ người phụ nữ này đã là vợ của Hoa Thiên Thần.