Thịt rồng vốn đã ngon, Ngô Bình lại biết cách nấu. Sau khi cắn một miếng, đôi mắt đẹp của Trần Nhược Nhàn sáng lên, cô ấy nói: “Thật là ngon!”

Hổ Bảo không quan tâm thịt rồng có nóng hay không, táp từng miếng to một, chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa bát.

“Ai cho các người sống ở đây?”

Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cửa với giọng điệu rất trang nghiêm.

Ngô Bình vội vàng ra ngoài xem xét, liền thấy một con chó vàng to bằng bắp chân đang đứng trong sân, vẻ mặt nghiêm túc. Nó chính là chủ nhân của giọng nói ban nãy!

Ngô Bình biết con chó này nhất định là lão Hoàng mà Gà Mười Ba đã nhắc tới. Anh vội vàng chắp tay: “Là lão Hoàng đúng không? Ta đã nghe danh ngươi từ lâu. Chúng ta chỉ mượn nơi này một lát, xin lỗi đã làm phiền”.

Con chó lớn màu vàng khịt mũi: “Cút đi, các người không thể sống ở đây”.

Ngô Bình vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Vốn còn định nấu mấy món tủ, nếu lão Hoàng không cho phép, vậy thì ta đành đi thôi”.

Vừa nói, anh vừa cất cái nồi vào động tiên, chuẩn bị cùng Trần Nhược Nhàn rời đi. Trần Nhược Nhàn vẫn đang bưng bát và ăn không ngừng nghỉ.

Thấy Ngô Bình cất nồi đi, lão Hoàng vội vã nói: “Ai bảo cất nồi đi?”

Ngô Bình cười nói: “Cái nồi này là bọn ta mang tới”.

Lão Hoàng: “Bỏ xuống”.

Ngô Bình khẽ mỉm cười: “Được, cũng chỉ là một cái nồi”.

Sau đó anh đổ thịt vào một cái chậu lớn và đặt nồi trở lại chỗ ban nãy.

Lão Hoàng thấy trong nồi không có thịt, tức giận nói: “Tại sao lại lấy thịt đi?”

Ngô Bình trong bụng nín cười, thầm nghĩ muốn ăn thì cứ nói, còn giả bộ như vậy!

Anh trực tiếp đẩy chậu thịt về phía lão Hoàng, nói: “Lão Hoàng, ta nấu quá nhiều thịt, ngươi nếm thử đi”.

Lão Hoàng khịt mũi và há miệng cắn một miếng thịt rồng to bằng nắm tay. Khi thịt rồng vào miệng, lão Hoàng toàn thân run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sung sướng, hường thụ.

Miếng thịt bị nó nuốt xuống trong nháy mắt, lão Hoàng lúc này mới hắng giọng: “Được, nấu ăn cũng tạm được”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, kỹ năng nấu ăn của ta cũng bình thường thôi, vẫn đang học hỏi thêm”.

Lão Hoàng: “Các người không cần phải rời đi, nhà này đã bỏ hoang từ lâu, có thể tạm thời sống ở đây. Nhưng cũng không thể ở không, tôi đang cần một đầu bếp, ba bữa ăn mỗi ngày của tôi giờ giao cho anh”.

Ngô Bình thầm nghĩ con chó vàng này quả là ham ăn!

Anh đáp: “Không vấn đề gì. Lão Hoàng muốn ăn gì cứ nói cho ta biết”.

Lão Hoàng: “Được, lát nữa tôi mang nguyên liệu tới”.

Nói xong, nó tha chậu thịt, nghênh ngang bỏ đi không chừa lại một miếng thịt.

Hổ Bảo rất bất mãn, nó còn chưa ăn no đâu!

Khi Lão Hoàng đi rồi, Trần Nhược Nhàn mím môi cười: “Rõ ràng là muốn ăn, nhưng lại không dám hỏi thẳng. Anh Huyền Bình, có phải từ đầu anh đã định dụ nó bằng đồ ăn ngon rồi không?”

Ngô Bình: “Ăn đồ anh nấu ba ngày rồi, anh không tin nó có thể ăn những thứ khác”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play