Gà Mười Ba: “Điều đó tôi cũng không biết, có lẽ chỉ có lão Vương biết. Trước khi bọn tôi xuất hiện, lão Vương đã đi theo chủ nhân rồi”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ngươi dẫn ta đi một vòng quanh nhà được không?”

Gà Mười Ba lập tức trở nên cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng lấy đồ của nhà chúng tôi, nếu không lão Hoàng sẽ giết anh”.

Ngô Bình cười và nói: “Ngươi đang đùa ta à? Ta có giống loại người trộm cắp không? Ta chỉ tò mò và muốn đến nhà của chủ nhân ngươi để xem những thứ kỳ lạ đó thôi”.

Gà Mười Ba do dự đáp: “Tôi không thể quyết định vấn đề này. Khi về đến đó, tôi sẽ hỏi lại lão Hoàng”.

Ngô Bình: “Lão Hoàng có sở thích gì không?”

Gà Mười Ba: “Sở thích sao? Lão Hoàng khá tham ăn, thích nhất là ăn thịt và gặm xương”.

Ngô Bình: “Được, thế này đi. Ngươi có thể sắp xếp cho ta ở gần nhà ngươi. Ta cũng không đi lung tung nữa, tránh để ngươi phải khó xử”.

Gà Mười Ba nhất thời cảm thấy nghi hoặc. Người thanh niên này thoạt nhìn cũng không giống loại người dễ dàng từ bỏ, chẳng lẽ là còn có ý đồ xấu nào khác sao?

Ngô Bình: “Gà Mười Ba, sao ngươi lại nhìn ta như vậy, coi ta là người xấu sao?”

Gà Mười Ba: “Không lẽ anh là người tốt?”

Ngô Bình: “Cho dù ta không phải người tốt thì cũng nhất định không thể coi là kẻ xấu”.

Gà Mười Ba: “Được, tôi sẽ đưa anh vào khu rừng hạnh bên cạnh cánh đồng thuốc. Đừng hái những quả hạnh bên trong, ở đó có cây hạnh đầu tiên trên thế giới đó”.

Ngô Bình: “Ồ, cây hạnh đầu tiên trên thế giới sao? Vậy là tổ tiên của họ nhà hạnh rồi. Chắc chắn quả của nó sẽ rất ngon phải không?”

Gà Mười Ba: “Dù sao cây hạnh đó cũng rất khó đối phó, anh tốt nhất đừng khiêu khích nó. Đương nhiên, nếu như nó nguyện ý cho anh ăn quả của nó thì lại là chuyện khác”.

Ngô Bình cười đáp: “Có lẽ nó sẽ thích tôi ấy chứ”.

Cuối cùng, Ngô Bình nhìn thấy một đám mây ngũ sắc xuất hiện trước mặt mình. Trong đám mây đó có nhiều luồng sức mạnh khác nhau khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Gà Mười Ba: “Phía sau theo sát nhé, đi thôi”.

Nói rồi, gà trống lớn vỗ cánh, mây khói dạt sang một bên, để lộ ra một con đường. Hai người, một gà, một hổ đi vào trong đó.

Khi mây khói hợp lại như ban đầu, Ngô Bình đã bước vào một thế giới khác. Xung quanh tràn ngập linh khí ngũ hành đậm đặc, cực phẩm. Chỉ cần tùy ý hít một hơi, cơ thể cũng sẽ được lợi rất nhiều.

Trần Nhược Nhàn hít sâu mấy hơi, vui mừng nói: “Anh Huyền Bình, Đại Đạo của nơi này hoàn chỉnh!”

Ngô Bình: “Chà, Thiên Đạo ở đây khác với bên ngoài, tự hình thành một hệ thống của riêng nó. Xem ra, bậc toàn năng sáng tạo ra Ngũ Hành Giới tu vi đã vượt qua Đại Đạo Tôn, có khả năng khai thiên lập địa!”

Trần Nhược Nhàn sửng sốt: “Đó là cảnh giới gì?”

Ngô Bình: “Cảnh giới đó hơn chúng ta quá nhiều, không thể tưởng tượng nổi”.

Gà Mười Ba nói: “Đi nhanh hơn.” Dứt lời, tia chớp ngũ hành xung quanh lóe lên, mang theo hai người bọn họ cùng Hồ Bảo bay lên.

Chỉ trong vài phút, Ngô Bình đã đến một rừng hạnh.

Khu rừng hạnh này rộng hơn mười mẫu, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của quả hạnh chín. Nhìn thoáng qua, những cây hạnh bên trong cao hàng trăm mét, thân cây to lớn, quả hạnh khi kết trái to gần bằng quả dưa hấu, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trần Nhược Nhàn nuốt nước miếng, nhìn những quả hạnh màu đỏ và vàng cam, nói: “Hẳn là rất ngon”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play