Gà trống lớn: “Chủ nhân đã mất từ lâu rồi, ông nội tôi chính là con gà mà chủ nhân nuôi”.
Ngô Bình ngẩn người: “Vị đó là chủ nhân của mày à?”
Gà trống lớn: “Cứ xem là vậy đi, vì ông nội tôi là gà mà ông ấy nuôi dưỡng”.
Ngô Bình thăm dò: “Chắc chắn thực lực ông nội của mày mạnh hơn mày nhiều nhỉ?”
Gà trống lớn: “Chắc chắn là mạnh hơn tôi rồi, lúc bố tôi ra đời, ông nội đã giết một con thần long để bà nội tôi bồi bổ cơ thể đó “.
Ngô Bình kinh hãi, giết thần long để bồi bổ thân thể?
Anh hỏi: “Nhà mày còn trứng bán không?”
Gà trống lớn: “Anh đang nói gì vậy? Anh muốn ăn trứng gà của nhà tôi à?”
Ngô Bình cười hì hì: “Đâu phải quả trứng nào cũng nở ra con được đâu, đúng không?”
Gà trống lớn cười nhạt: “Anh đừng có mơ! Trứng của bọn tôi chỉ để cho chủ nhân dùng thôi”.
Ngô Bình: “Nhưng chủ nhân của bọn mày không còn nữa, bán một ít cho tao cũng được mà. Thế này đi, mày cho tao một trăm quả trứng gà, tao đưa mật rắn cho mày”.
Gà trống lớn nổi giận: “Một trăm cái? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi! Anh có biết mỗi năm Thiên Kê bọn tôi chỉ đẻ được một quả trứng thôi không?”
Ngô Bình: “Một trăm quả trứng quan trọng hay là tính mạng của vợ mày quan trọng?”
Gà trống lớn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Năm mươi quả, không hơn được nữa!”
Ngô Bình: “Bỏ đi, chín mươi lăm cũng được, ta lấy ít hơn một chút”.
Gà trống: “Năm lăm thôi, thực sự là không có. Nhà tôi chỉ có từng đó trứng, không thể đưa cho anh đủ chín mươi lăm quả”.
Một người một gà cứ cò kè mặc cả mãi, cuối cùng cũng chốt được cái giá là bảy mươi hai quả trứng gà.
Ngô Bình: “Khi nào nhìn thấy trứng gà thì ta mới giao mật rắn cho ngươi được. Hơn nữa ta hiểu y thuật, có thể chữa thương cho vợ ngươi”.
Gà trống rất vui mừng đáp: “Được, đi cùng tôi”.
Thế là, Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn ngồi lên lưng Hổ Bảo cùng gà trống bay về phía trước.
Trên đường, Ngô Bình hỏi: “Ngươi có tên không?”
“Tôi xếp thứ mười ba trong số đám gà cùng trang lứa nên cứ gọi tôi là Gà Mười Ba là được”.
“Gà Mười Ba, chủ nhân của ngươi ngoài gà ra còn nuôi thứ gì khác không?”
Gà Mười Ba: “Có, còn một con chó, ai cũng gọi nó là lão Hoàng. Nó thường xuyên bắt nạt ông nội tôi. Nếu không phải đánh không lại thì tôi sớm đã dạy dỗ nó rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, một con chó còn lợi hại hơn cả ông nội của Gà Mười Ba thì phải lợi hại đến mức nào?
“Ngoài ra còn sinh vật nào nữa không?”
Gà Mười Ba: “Còn có một con trâu, ba con thỏ ngọc, hai con dê núi. Dưới nước còn có chút cá tôm, trong đó lợi hại nhất là lão Vương, đến lão Hoàng cũng không dám chọc lão Vương này”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì các sinh vật ở chỗ ngươi đều vô cùng lợi hại?”
Gà Mười Ba: “Đa số là tôi đều không chọc vào được. Đúng rồi, trong rừng có một tổ ong, ngọn núi phía Đông còn có một tổ kiến. Đó là trong nhà, còn ngoài ruộng thuốc thì có nhiều loài tinh quái lắm, tôi từng bị bọn chúng chơi xỏ”.
Ngô Bình tự nhủ người này rốt cuộc là ai mà có thể nuôi được những sinh vật lợi hại thế này?’