Hi Chân Đạo Quân hít sâu vào một hơi: “Cậu bạn, xin hãy tha cho tôi một mạng, tôi bằng lòng bồi thường cho cậu”.

“Bồi thường?”, Ngô Bình giận quá hoá cười: “Cũng được, vậy thì lấy mạng ông ra để bồi thường!”

Ầm! Một đạo thiên phong cuốn vào trong đạo phủ của Hi Chân Đạo Quân, đánh Đạo anh của ông ta nát nhừ, khiến ông ta không kìm được gào lên thảm thiết.

Một giây sau, lại một đạo hoả quang đánh xuống, là thiên hoả, đốt đạo thể của ông ta trầy da tróc vảy.

Hàng giả thì chỉ là hàng giả, sức mạnh khi Ngô Bình thi triển tai kiếp phút chốc đã phế đi tu vi của ông ta. Sau đó, ông ta bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài cung điện, rơi xuống trước mặt Hổ Bảo.

Ngô Bình: “Hổ Bảo, đây chính là kẻ thù giết mẹ em!”

Hổ Bảo tức giận gầm lên, lập tức cắn xé Hi Chân Đạo Quân khiến ông ta kêu la thảm thiết, sau đó bị Hổ Bảo cắn xé rồi nuốt từng chút một.

Lực sinh mệnh của Đạo Quân này rất mạnh mẽ, chỉ còn mỗi một cái đầu mà ông ta vẫn chưa chết, thế nên lúc đầu mình bị cắn một cái “rớp” mà ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Ăn kẻ thù xong, Hổ Bảo lại càng đau lòng, nằm phục dưới đất khóc nức nở.

Trong cung điện, còn có khá nhiều người, Ngô Bình không giết bọn họ, trầm giọng hỏi: “Các người là ai?”

Cả đám người này đều không phải đối thủ của Ngô Bình, hoàn toàn không có ý chống đối, lập tức có người nói: “Hi Chân Đạo Quân là giáo viên của học viện Vạn Đạo Doanh Châu, bọn tôi là học trò của ông ấy”.

Ngô Bình: “Các người tới Ngũ Hành Giới làm gì?”

Người này đáp: “Nghe nói Ngũ Hành Giới có một khu vực linh thổ Ngũ Hành, bọn tôi định tới đây để thăm dò xem sao”.

Ngô Bình: “Lúc giết hổ, có ai trong các người tham gia vào không?”

Người này vội trả lời: “Chỉ có Hi Chân Đạo Quân ra tay, thực lực của bọn tôi rất yếu nên không tham gia”.

Ngô Bình lại hỏi thêm vài người nữa, thấy bọn họ đều không nói dối thì lấy tấm da hổ, đưa Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo rời khỏi cung điện, trở về sơn động của dì Hổ khi trước.

Trở về động, Hổ Bảo vuốt v e tấm da hổ, khóc nghẹn ngào.

Ngô Bình ôm nó an ủi: “Hổ Bảo, dì Hổ không còn nữa, em phải mạnh mẽ lên, sống cho thật tốt, đây cũng là điều mà dì Hổ muốn nhìn thấy”.

Hổ Bảo quá đau lòng, Ngô Bình chỉ có thể đứng bên canh chừng nó.

Trần Nhược Nhàn khẽ nói: “Anh Lý, học viện Vạn Đạo là một trong bốn học viện lớn của Doanh Châu, thực lực tổng hợp không hề thua tông môn hạng nhất. Hi Chân Đạo Quân này lại là giáo viên, địa vị rất cao”.

Ngô Bình: “Doanh Châu có mạnh đến đâu cũng không bằng Thiên Đạo Môn, anh không sợ”.

Trần Nhược Nhàn: “Anh Lý, không thể xem thường Doanh Châu được. Doanh Hoàng kia dã tâm rất lớn, chắc chắn là một kẻ tàn nhẫn. Hắn ta và một vài thế lực trong biển có quan hệ mật thiết, đến cả Long Đế của Đông Hải Long Cung còn xưng anh em với hắn ta”.

Ngô Bình: “Nhược Nhàn, hình như em rất hiểu Doanh Hoàng”.

Trần Nhược Nhàn: “Em từng tiếp xúc vài lần với hắn, hắn từng nhiều lần mong em làm Hoàng phi của hắn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Em không đồng ý à?”

Trần Nhược Nhàn thản nhiên nói: “Trần Nhược Nhàn em là thái cổ chân nhân, người đàn ông của em không thể tầm thường được, đương nhiên cũng phải là thái cổ chân nhân mới được”.

Nói rồi cô ấy nhìn Ngô Bình bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play