Người đàn ông râu cá trê cảm nhận được thần niệm của anh, ông ta hừ lạnh: “To gan thật, dám dùng thần niệm nhìn trộm bổn Đạo Quân!”, nói rồi ông ta chộp tay lên trời.
Một bàn tay lớn đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình trong nháy mắt.
Ánh mắt Ngô Bình lạnh như băng, anh phất tay một cái, bàn tay lớn này đã chị chấn nát thành bụi, sau đó anh đưa Hổ Bảo và Trần Nhược Nhàn bay về hướng cung điện.
Chưa đến mười lăm phút bọn họ đã đáp xuống trước cung điện.
Hổ Bảo ngửi được mùi của dì Bảo, còn có mùi máu tanh, nó khóc nức nở, hai bộ vuốt cào dưới đất, đôi mắt tròn ngấn nước, bày tư thế chuẩn bị chạy về phía trước.
Ngô Bình cũng nén nước mắt, ghì chặt nó lại, khẽ nói: “Hổ Bảo, dì Hổ bị người bên trong hại chết. Em ở lại đây canh chừng, anh vào trong bắt ông ta ra, em ăn sống ông ta để trả thù cho dì Hổ!”
Dứt lời anh đã xuất hiện ở trước cửa cung điện, cánh cửa bằng sắt thần kia đã bị anh xuyên thành một cái lỗ hình người!
Trong điện sấm sét chớp nhoáng, Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt người đàn ông râu cá trê.
Người đàn ông hơi kinh ngạc: “Thế mà cậu lại dám tới đây! Cậu nhóc, cậu là đệ tử nhà ai, nói ra tôi nghe thử xem, tránh giết nhầm con cháu bạn bè”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm tấm da hổ trên ghế ngồi của ông ta, hỏi: “Con bạch hổ này là do ông giết à?”
Người đàn ông cười nói: “Thì ra cậu tới vì con hổ này. Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi tới Ngũ Hành Giới đã giết con hổ này. Thế nào, con hổ này là cậu nuôi à?”
Ngô Bình gằn từng chữ: “Dì ấy là dì Hổ của tôi! Ông giết trưởng bối của tôi, tôi phải giết ông!”
Người đàn ông hừ một cái thật mạnh, nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Cậu nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là Hi Chân Đạo Quân! Cậu chẳng qua chỉ là một Địa Tiên, ai cho cậu lá gan chống đối với bổn Đạo Quân?”
“Kiếm Giới, mở!”
Rầm!
Bỗng chốc, Kiếm Giới của Ngô Bình đã bao trùm toàn bộ cung điện, mây mù năm màu mờ mịt cả cung điện, sát cơ trùng trùng.
Hi Chân Đạo Quân kinh hãi, nói: “Cậu nhóc, cậu là thái cổ chân nhân à?”
Ngô Bình không trả lời, anh gằn từng chữ: “Nạp mạng đây, Thập Phương Thiên Kiếp, mở!”
Một giây sau, trong Kiếm Giới bày ra bàn cờ thiên địa, là Thập Phương Thiên Kiếp có uy lực mạnh nhất mà anh đang khống chế. Hơn nữa anh còn rót vào trong Thập Phương Thiên Kiếp này bí lực Thứ Nguyên, bí lực mục nát, bí lực hỗn loạn và bí lực suy nhược.
Không chỉ vậy, anh còn kết hợp với Đại Mệnh Vận Thuật, cưỡng ép thay đổi vận mệnh của những người này.
Đương nhiên, uy lực mạnh nhất vẫn là kiếm đạo của anh, được kiếm đạo gia trì, kiếm quang ngưng kết thành kiếm, uy lực của nó kinh người, không phải thứ những kẻ này có thể chống đỡ được.
Hi Chân Đạo Quân lần đầu cảm nhận được tính mạng đang bị uy hiếp, ông ta nhún nhường: “Cậu bạn, không ngờ thực lực của cậu lại mạnh thế này. Lúc đầu là con hổ đó tấn công tôi trước, tôi tự vệ nên mới giết nó thôi”.
Mặt Ngô Bình lạnh như tiền: “Nói dối! Trên lông của dì Hổ còn nhiễm khí tức thiên kiếp, cho thấy dì ấy vẫn còn chưa kết thúc thiên kiếp thì ông đã ra tay rồi. Nếu không một khi dì Hổ thành công vượt qua thiên kiếp thì một Đạo Quân nửa vời như ông sao có thể giết được dì ấy!”
Hi Chân Đạo Quân thầm sợ hãi, đúng là ông ta không phải là một Đạo Quân chân chính, chỉ dùng một vài thủ đoạn để ép tu vi lên đến Đạo Quân mà thôi. Thực lực của ông ta thật ra chỉ mạnh hơn Bán Bộ Đại La một chút, còn kém xa Đại La Đạo Quân thực thụ.