Thế là anh biến thành dáng vẻ của Inukai Shigeyoshi, ngồi trên lưng Sói trắng với Hanami Tsukihime, bay thẳng về gia tộc Inukai.

Gia tộc Inukai là gia tộc bán thần có địa vị lớn ở nước Oa. Mà Inukai Shigeyoshi kế thừa huyết mạch bán thần, là nhân vật quan trọng của gia tộc.

Vì vậy, vừa mới bước xuống, trước cửa lớn đã xuất hiện một toán người nhao nhao quỳ dưới đất: “Cậu cả!”

Sói trắng thầm nhắc: “Inukai Shigeyoshi là trưởng tử cũng là người thừa kế tương lai của gia tộc Inukai, địa vị trong nhà chỉ sau cha hắn – Inukai Akira”.

Ngô Bình khẽ gật đầu, dưới chỉ dẫn của Sói trắng, hắn đến một viện lạc xa hoa, mặt sân được lát bằng ngọc tiên, hoa viên rất lớn, đủ kì hoa dị thảo

Ngô Bình: “Sói trắng, muốn thăm dò tin tức về mỏ quặng thì tìm ai?”

Sói trắng: “Có thể gọi quản gia Ajizu, rất nhiều chuyện trong gia tộc Inukai đều qua tay người này, chắc hẳn sẽ nắm rõ”.

Vì vậy Ngô Bình noi: “Được, ông gọi Ajizu tới đây”.

Người hầu lập tức đi thông báo. Không lâu sau, một người trung niên tóc điểm hoa râm vội vàng bước tới, quỳ trên mặt đất cười nói: “Cậu chủ, cậu trở lại rồi, làm lão nô lo muốn chết”.

Ngô Bình: “Ở Thiên Vực có chút thu hoạch nên khi ra ngoài tìm nơi bế quan, trở về hơi trễ”.

Ajizu: “Trở về là tốt. Cậu chủ tìm lão nô là có gì phân phó?”

Ngô Bình: “Tôi quen một vị bằng hữu ở Thiên Đạo môn, hắn nhờ tôi nghe ngóng một nơi. Nơi đó có một mỏ sắt thần lớn, bên cạnh là điện thờ. Ông có ấn tượng gì không?”

Ajizu nghĩ nghĩ: “Ở nước Oa chỉ có ba mỏ sắt thần lớn, nhưng nếu là điện thờ thì chỉ có mỏ nằm trên địa bàn Thượng tướng”.

Ngô Bình nhớ Sói trắng từng nói, hai thế lực lớn nhất của nước Oa là Thượng tướng và Đại tướng: “Ông đi sắp xếp một chút, tôi sẽ tới đó một chuyến”.

Ajizu vội vàng nói: “Cậu chủ yêu tâm, lão nô lập tức an bài”.

Ngô Bình: “Đi thôi, có tin gì lập tức báo cho tôi biết”.

Sói trắng: “Không có gì bất ngờ thì chắc là mười cô vợ nhỏ của Inukai Shigeyoshi. Inukai Shigeyoshi không thích phụ nữ thế nên cưới nhiều phụ nữ thế này chỉ để làm bình phong, thật ra hắn thích đàn ông”.

Ngô Bình nói: “Những cô gái này cũng đáng thương thật”.

Sói trắng: “Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp”.

Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: “Em ra ứng phó một lát đi”, nói rồi anh đi ra phía sau.

Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!

Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: “Thay đổi chủ ý rồi à?”

Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.

Ngô Bình: “Các em yên lặng chút”.

Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.

Ngô Bình: “Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play