Lôi Bôn hừ lạnh, nói: “Trương Quân, cậu đừng có mà không biết tốt xấu! Tu vi của Đại sư huynh đã là bán bộ Đại La, tương lai chắc chắn trở thành Đạo Quân. Đắc tội Đại sư huynh cũng không tốt gì cho cậu”.
Trương Quân hờ hững nói: “Chỉ là bán bộ Đại La không đáng để tôi đặt vào mắt. Trong vòng một tháng, tôi sẽ khiêu chiến với vị Đại sư huynh này của”.
Nói xong, cậu không nhiều lời nữa, trực tiếp biến mất.
Sắc mặt Đại sư huynh trở nên khó coi, người này tức giận nói: “Lẽ nào lại vậy?”
Vệ Thương nói: “Đại sư huynh, tên nhóc này quá kiêu ngạo, đến lúc đó phải giáo huấn hắn ra trò”.
Đại sư huynh cười khẩy: “Chỉ là một Địa Tiên mà thật sự nghĩ bản thân thiên hạ vô địch! Nếu hắn dám tới khiêu chiến, tôi nhất định sẽ lấy mạng hắn”.
Vị Đại sư huynh này tên là Âm Huyễn Lại, cũng là một thiên tài tu hành, được nhiều người xem là truyền kỳ trong giới, là người mà các cao tầng Thái Nhất giáo đặt kì vọng. Cho nên con đường thuận lợi, tuổi trẻ đã bước tới bán bộ Đại La, trở thành thiên kiêu đương thời, muôn người chú ý.
Âm Huyễn Lại có thể ở một mình một đỉnh núi, nội tâm vô cùng kiêu ngạo. Sự xuất hiện của Trương Quân khiến hắn cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có. Nghe nói lúc Trương Quân tham gia khảo nghiệm đã được chưởng giáo triệu kiến, còn an bài xuống đỉnh Thiên Kiêu. Trước kia, hắn tham gia khảo nghiệm thì còn chưa được gặp chưởng giáo, chỉ nhận được vài câu khích lệ, càng không nói đến chuyện an bài đến một nơi như đỉnh Thiên Kiêu. Chỉ bằng điểm này, hắn đã biết tư chất của Trương Quân rất có thể là hơn mình.
Hắn không cho phép một ai cướp đi danh hiệu Đệ Nhất Thiên Kiêu này nên trong lòng sớm sinh ra địch ý với Trương Quân. Thế nên đặt bẫy phá hoại ấn tượng của Trương Quân trong lòng tất cả sư huynh đệ.
Đám người nhao nhao nịnh bợ: “Đại sư huynh nói đúng, loại người kiêu ngạo như vậy không nên giữ lại”.
Trương Quân rời khỏi Lầu Ngọc Hương, thuận tiện đi lòng vòng trong thành Thái Nhất. Mãi đến tối mới trở lại Đỉnh Thiên Kiêu.
Sau khi trở về, cậu tiếp tục bế quan khổ tu, quyết định đột phá cảnh giới Đoạn Thiên, sau đó mở linh đài, trở thành thiên tiên.
Lúc này Ngô Bình đang nằm yên ở sâu bên trong, mãi đến ngày thứ năm mới mở mắt.
Hiện tại anh đã lĩnh ngộ bí ẩn của Tai Tàng, sau đó tu luyện Đồ Long Bát Thức, Thiên Tai Kinh – một trong mười sáu bộ công pháp của Điện đường Cực Võ, tu luyện sức mạnh thiên tai trong thân thể. Có sức mạnh thiên tai sẽ điều khiển được thiên kiếp, từ đó gia tăng uy lực võ đạo.
Mở ra Tai Tàng, tu luyện Thiên Tai Kinh đương nhiên không có gì khó, chưa đến ba ngày là hoàn thành. Sau đó anh sẽ thử dung hợp sức mạnh thiên tai với ván cờ Thiên Địa, sức mạnh kiếm chiêu để nâng cao uy thế.
Anh bế quan tu luyện không màng ngoại sự, cho đến khi bị Hanami Tsukihime kinh động. Cô vừa nhận được tin từ Lạc Trường Sinh, nói trước mắt ông ta đã bị bắt làm nhân công cho một hầm mỏ ở nước Oa. Ông ta để lại rất ít thông tin, chỉ nói ở một mỏ thần khoáng lớn, chung quanh có một điện thờ, sau đó thì không nghe được thêm gì nữa.
Ngô Bình nghe Hanami Tsukihime nhắc đến Lạc Trường Sinh, nhẹ giọng nói: “Đưa tôi vị trí cụ thể của lão Lạc, bây giờ chúng tôi đi đến Nước Oa cứu hắn”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Đa tạ Huyền Bình Quân”.
Ngô Bình: “Giữa anh với em không cần khách sáo”.
Sau đó, anh dẫn theo Hanami Tsukihime và Sói trắng đi tới Nước Oa. Đất nước này được vô số đảo lớn nhỏ hợp thành.
Vừa tới Nước Oa, Ngô Bình quay sang nói với Sói trắng: “Bây giờ giả dạng thành người đó, tên hắn là gì?”
Sói trắng: “Inukai Shigeyoshi, là thiên tài của gia tộc Inukai, rất có địa vị”.
Ngô Bình: “Tôi định mượn thế lực của gia tộc Inukai để tìm ra vị trí Lạc Trường Sinh”.