Ngô Bình: “Chân Nhân Kiếp, chỉ Chân Nhân mới có thôi. Haizz, chấp niệm ở kiếp trước của anh đã đến tiên vực Vĩnh Hằng để trả thù rồi, không biết bây giờ thế nào rồi nữa”.
Đường Tử Di: “Là hoá thân của anh mà anh không cảm nhận được à?”
Ngô Bình cười trừ: “Không, giờ anh là một cá thể riêng biệt, chỉ có ký ức của kiếp trước thôi nên hoá thân kia không hề biết đến sự tồn tại của anh”.
Lý Mai ngạc nhiên hỏi: “Huyền Bình, nếu chấp niệm kiếp trước trả thù thành công thì sao?”
Ngô Bình: “Trả thù xong thì nó sẽ biến mất, sau đó bọn anh lại hợp nhất và nó sẽ là hoá thân mạnh nhất của anh”.
Sau đó, anh hỏi: “Anh ngủ mấy ngày rồi?”
Đường Tử Di: “Gần năm ngày”.
Ngô Bình: “Người yếu quá, mấy hôm tới anh sẽ nghỉ dưỡng ở nhà, không đi đâu nữa”.
Đường Tử Di: “Hôm qua, Vân Tịch có đến”.
Ngô Bình vội hỏi: “Có việc gì à?”
Đường Tử Di: “Không, cô ấy bảo có việc muốn bàn với anh, nhưng thấy anh mê man bất tỉnh nên vẫn chờ. Nhưng một tiếng trước, em chợt nhận được tin là cô ấy đi rồi”.
Ngô Bình thấy hơi lo lắng: “Để anh đi xem thế nào”.
Ngô Bình mặc kệ thân thể yếu ớt mà cưỡi độn quang bay đến tiên cảnh Thái Thanh.
Anh vừa tới Vân Châu thì đã nhìn thấy có rất nhiều quân lính ở đây, hình như họ chuẩn bị đánh chiếm Vân Châu. Anh nhìn kỹ thì mới thấy các binh sĩ không phải người, mà là người đầu sói, họ là yêu nhân! Hơn nữa ai cũng cưỡi trên lưng những con sói cao lớn và hung ác.
Cùng lúc đó, Vân Tịch đang đàm phán gì đó với một người đàn ông có đôi tai sói trong Vân phủ.
Người đàn ông dẫn theo hai tên thuộc hạ rồi ngông cuồng nói: “Các người không còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu, đầu hàng đi, để lang binh của chúng tôi đánh vào đây, không thì tôi sẽ san bằng Vân Châu!”
Vân Tịch nói: “Không! Tôi không thể giao sự sống còn của bao người dân vô tội ở đây cho anh được”.
Người đàn ông cười lạnh: “Tôi đã thấy kiếm thuật của cô rồi, tuy mạnh nhưng một mình cô có đánh bại 70 nghìn lang binh của tôi không?”
Một người của nhà họ Vân nói: “Vân Tịch, ý của bên trên là đồng ý với yêu cầu của công tử Lang Tam vô điều kiện”.
Vân Tịch trừng mắt lườm người đó: “Tôi mới là người có quyền quyết định ở Vân Châu”.
Người đàn ông: “Nếu cô đã không biết điều thì để tất cả cùng chết với cô đi”.
Vân Tịch lạnh mặt nói: “Vân Thị thà chết chứ không chịu nhục”.
Đột nhiên có một độn quang xuất hiện, Ngô Bình đã đến. Anh nhìn người đàn ông tai sói rồi nói: “Hai cái tai to thế, dùng để nhắm rượu thì ngon phải biết!”
Người đàn ông lạnh mặt nói: “Láo lếu, anh là ai hả?”
Ngô Bình mặc kệ hắn rồi đi tới cạnh Vân Tịch, hỏi: “Vân Tịch, có chuyện gì vậy?”
Vân Tịch: “Phía Tây tiên cảnh Thái Thanh xuất hiện đại doanh của yêu binh, gần đây họ liên tục tấn công Vân Châu để chiếm địa bàn. Hễ chiếm được nơi nào là họ đều bắt hết phụ nữ đi, em cho người đi điều tra thì biết họ bắt phụ nữ về để sinh con, không lâu sau, họ sẽ sinh ra những con quái vật người không ra người, yêu không ra yêu”.
Ngô Bình hiểu ra ngay, đây là thủ đoạn chế tạo yêu nhân của Yêu tộc, anh nói: “Có anh ở đây rồi, em đừng lo”.
Anh nhìn người đàn ông rồi nói: “Dẫn người của anh rời khỏi đây ngay”.