Mạc Liên Phong vội nói: “Thông gia của tôi là Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn, nếu cậu dám giết tôi thì người đó sẽ không tha cho cậu đâu!”
Thượng Quan Linh Nhi lạnh lùng nói: “Cửu Lôi đã bị chúng tôi g iết chết rồi, giờ tôi đang nắm giữ Cửu Lôi Tiên Vực. Mạc Liên Phong, ông còn có chỗ dựa nào khác không?”
Mạc Liên Phong rơi vào tuyệt vọng, liền lẩm bẩm: “Không thể nào, sao các người có thể giết Cửu Lôi được, không thể nào…”
Mạc Thái đột nhiên quỳ xuống: “Chuyện này không liên quan đến tôi, đều là do Mạc Liên Phong làm, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Mạc Liên Phong sững sờ, ông ta nhìn đứa con riêng của mình, đột nhiên bật cười thảm thiết: “Không hổ là con trai ta…”
Ngô Bình: “Linh Nhi, báo thù đi”.
Thượng Quan Linh Nhi cầm kiếm lên, đâm thẳng vào đầu Mạc Liên Phong, nhát kiếm thứ hai đâm chết chủ của Huyền Môn, nhát kiếm thứ ba chém chết Mạc Thái.
Sau khi giết kẻ thù, cô ấy lao vào lòng Ngô Bình khóc thảm thiết. Thù lớn đã báo, nhưng bố cô ấy đã không thể nào sống lại nữa.
Ngay lúc này, Hiên Viên Tịch Cổ đi nhanh tới, nói: “Cậu Trương, cô Thượng Quan!”
Thấy ông ấy, ánh mắt Ngô Bình lạnh đi: “Sao hả, Hiên Viên chưởng môn muốn báo thù cho họ sao?”
Hiên Viên Tịch Cổ cười khổ: “Họ chết chưa hết tội, sao tôi nhúng tay được? Là thế này, thực ra thời còn sống anh Thượng Quan đã bảo tồn dấu ấn sinh mệnh ở chỗ tôi”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Ồ, bác Thượng Quan đã để lại dấu ấn sinh mệnh ở chỗ ông sao?”
Hiên Viên Tịch Cổ gật đầu: “Thật ra tôi và anh Thượng Quan có quan hệ rất tốt, khi còn trẻ chúng tôi còn kết nghĩa anh em, chỉ là sau này giấu giếm quan hệ với nhau, vì hi vọng một bên có thể giúp đỡ khi bên kia đang rơi vào thời điểm nguy hiểm nhất”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi cũng đâu có thấy ông giúp đỡ”.
Hiên Viên Tịch Cổ: “Tôi cũng không thể làm gì được. Chủ nhân của Huyền Môn và Mạc Liên Phong trước đó đã âm mưu chống lại tôi, vì vậy tôi phải rời đi một thời gian. Nếu cậu không giết hai người này, đến bây giờ tôi cũng không dám đi ra”.
Ngô Bình hỏi: “Dấu ấn sinh mệnh đâu?”
Hiên Viên Tịch Cổ lấy ra một mảnh pha lê màu trắng và nói: “Nó ở bên trong”.
Ngô Bình nhận lấy viên pha lê và nói: “Hiên Viên Tịch Cổ, ông sẽ tiếp tục là người đứng đầu Huyền Hoàng Môn. Tuy nhiên, Thượng Quan Linh Nhi sẽ là người đứng đầu mới của Hoàng Đình trong tương lai, ông có ý kiến gì không?”
Hiên Viên Tịch Cổ nói: “Đương nhiên tôi không phản đối”.
Sau đó Ngô Bình thu Kiếm Giới lại, cả hai trở về nơi ở cũ của nhà Thượng Quan, nơi đã trở thành tài sản của nhà họ Mạc.
Thượng Quan Linh Nhi: “Huyền Bình, bố em có thể sống lại không?”
Ngô Bình: “Tất nhiên là có thể, nhưng phải bắt đầu lại từ đầu. Hiện tại chúng ta hãy tìm một người phụ nữ mới mang thai”.
Thượng Quan Linh Nhi rất đau đầu: “Làm sao tìm được đây?”
Ngô Bình: “Rất đơn giản, tìm đại một người là được. Nhưng khi bác ấy sống lại thì sẽ giống như một người khác vậy. Tuy rằng bác ấy vẫn còn một số ký ức, nhưng bác ấy không hẳn là bố của em nữa”.
Thượng Quan Linh Nhi: “Em hiểu mà”.
Ngô Bình mở hết thần niệm, sau một hồi tìm kiếm, anh nhanh chóng tìm được một người phụ nữ mới mang thai, đứa trẻ vừa mới hoài thai và chưa hình thành linh hồn. Thấy người phụ nữ và thai nhi đều khỏe mạnh, anh nghiền nát viên pha lê và khắc dấu ấn sinh mệnh vào đó.
Thượng Quan Linh Nhi nhìn thấy một tia sáng bay vào bụng của người phụ nữ, cô ấy hỏi: “Huyền Bình, tình huống này chắc cũng giống chuyển thế luân hồi đúng không?”