Thượng Quan Linh Nhi kinh hãi, Mạc Liên Phong và chủ nhân Huyền Môn liền xuất hiện ngay. Phía sau họ có một người đàn ông trung niên đồ xanh ngồi xếp bằng trên không trung, trên chiếc đài sen bảy sắc.

Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra người này tu luyện truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ, hơn nữa tu vi đạt đến cảnh giới Đại La.

Thượng Quan Linh Nhi nói: “Huyền Bình, người này là Trữ Huyền Hoàng, hậu duệ Huyền Hoàng của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Lúc bố em vừa tới Hoàng Đình thì người này đã bế quan, không ngờ lại xuất quan vào lúc này, hơn nữa đã là Đại La Kim Tiên rồi!”

Mạc Liên Phong cười nói: “Thượng Quan Linh Nhi, Trương Tiểu Bình, tôi biết chỉ cần tôi ra tay là các người sẽ quay lại. Hai người đúng là ngu xuẩn, quả nhiên không làm tôi thất vọng! Ha ha ha!”

Thượng Quan Linh Nhi: “Trữ tiền bối, người đứng về phía Mạc Liên Phong sao?”

Trữ Huyền Hoàng không trả lời, ông ta hoàn toàn làm lơ Thượng Quan Linh Nhi. Mạc Liên Phong cười nói: “Thượng Quan Linh Nhi, chắc là cô không biết, những năm Trữ tiền bối bế quan tôi đều cho người theo hầu hạ. Cô nghĩ rằng những tài nguyên mà tôi kiếm được dùng ở đâu? Chúng đều được cung cấp cho Trữ tiền bối, nếu không sao ông ấy có thể lên đến Đại La Kim Tiên được?”

Ngô Bình: “Trữ Huyền Hoàng, tôi nể mặt ông là hậu duệ của Huyền Hoàng Đạo Tổ nên tôi tha cho ông. Nếu ông tham gia vào thì đừng trách tôi không nể nang”.

Trữ Huyền Hoàng nhìn Ngô Bình, ánh mắt lạnh lùng: “Một Địa Tiên cỏn con như cậu mà cũng dám vô lễ với bổn Đạo Quân, chết đi!”

Nói xong một vài luồng sức mạnh tiêu cực đánh vào Ngô Bình. Nhưng anh không hề dao động mà ánh chớp lóe lên quanh người, những luồng sức mạnh này đều bị tiêu diệt.

Trữ Huyền Hoàng kinh ngạc: “Cậu không bị sao ư?”

Ngô Bình chắp tay lại, mở Kiếm Giới ra, nó trực tiếp bao trùm cả Huyền Hoàng Môn và đa số địa bàn của Huyền Hoàng Môn.

Ở trong Kiếm Giới, tất cả mọi người đều run rẩy. Sắc mặt Mạc Liên Phong rất khó coi, ông ta nói: “Trữ tiền bối, mau gi ết chết tên nhóc này!”

Đài sen Trữ Huyền Hoàng đang ngồi phát ra ánh sáng bảy màu rồi đánh vào vỏ ngoài của Kiếm Giới. Nhưng lớp màng tinh thể mà Ngô Bình bày ra vô cùng kiên cố, những ánh sáng này bị bật ngược lại.

“Trữ Huyền Hoàng, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.

Trữ Huyền Hoàng tức giận nói: “Sao bổn Đạo Quân phải sợ một Địa Tiên như cậu? Đại Đạo Luân Âm, phá cho ta!”

Một âm thanh huyền diệu phát ra từ lồ ng ngực ông ta khiến cả thế giới đều chấn động, đây chính là Đại Đạo Luân Âm, có thể phá hàng vạn phép thuật, bao quát cả thế giới.

Nhưng Ngô Bình cũng vừa mới lĩnh ngộ Đạo Tàng. Đại đạo mà anh lĩnh hội được còn sâu sắc hơn cả đối phương, anh liền cao giọng nói: “Trấn!”

Vừa dứt lời, sức mạnh đại đạo ngưng tụ thành một bàn tay rồi đè Trữ Huyền Hoàng xuống, trực tiếp đè nát Đại Đạo Luân Âm mà ông ta phát ra, sau đó còn tiếp tục vỗ xuống đầu ông ta.

Trữ Huyền Hoàng gào lên điên cuồng, liều mạng điều động đạo lực toàn thân để phản kháng nhưng vô dụng, trong Kiếm Giới thì Ngô Bình là vô địch.

“Ầm!”

Bàn tay đại đạo chạm đất, Trữ Huyền Hoàng bị đánh thành hư vô, tất cả mọi người đều sững sờ.

Mạc Liên Phong ngẩn người, sau đó lập tức cầu xin: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân đáng chết! Cậu Trương, cô Thượng Quan, hai người hãy tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ thay đổi hình dạng, làm một con người mới…”

Ngô Bình: “Ông nghĩ tôi sẽ tha cho ông sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play