Anh thầm mừng nhưng vờ tỏ vẻ đau khổ: “Này, tao cảm thấy mình sắp chết rồi, có thể tha cho tao một con đường sống không? Tao đảm bảo sẽ không nói chuyện của mày cho ai biết đâu”.

Sinh linh kia cười khẩy: “Bây giờ mày xin tha đã muộn rồi, tao tuyệt đối không tha cho mày đâu!”

Ngô Bình lại giả vờ kêu lên thảm thiết, sau đó không nói gì nữa, vì anh muốn nhân cơ hội luyện tầng thứ hai Xích Minh Kinh.

Xích Minh Bản Nguyên Kinh có mười tầng, tầng thứ nhất tu luyện sức mạnh bản nguyên, tầng thứ hai là phải lấp đầy năng lượng bản nguyên này vào mỗi một tế bào trong cơ thể và Dương thần.

Một lượng lớn sức mạnh bản nguyên vào trong cơ thể anh, mỗi một tế bào đều tham lam hấp thu loại sức mạnh này, đồng thời xảy ra biến hoá kỳ lạ. Mỗi một tế bào hoá thành một thời không nhỏ, được gọi là thời không bản nguyên, như thế nó có thể lưu trữ được nhiều sức mạnh bản nguyên hơn.

Ngô Bình không ngừng hấp thu sức mạnh từ kỷ nguyên Xích Minh, sau đó chuyển hoá rồi tích trữ trong cơ thể và Dương thần.

Hai ngày trôi qua, cuối cùng sinh linh kia đã cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng đã hấp thu nhiều sức mạnh như vậy, sao Ngô Bình vẫn còn đang hấp thu?

May là nó không nghe Ngô Bình có động tĩnh gì, tưởng rằng anh đã bị năng lượng đồng hoá nên không nghĩ nhiều thêm.

Lại qua thêm một ngày, mỗi tế bào của Ngô Bình, bao gồm cả Dương thần của anh đều hấp thu đủ lượng sức mạnh bản nguyên.

Sinh linh kia rốt cuộc đã cảm nhận ra được, nó tức giận nói: “Chuyện gì vậy? Sao mày vẫn chưa bị đồng hoá?”

Một đạo kiếm quang bỗng chém phá vỏ quả, Ngô Bình bước từ trong ra, anh nhếch miệng cười: “Này, tao không chết, bất ngờ chưa?”

Sinh linh trong vỏ qua cả kinh: “Không thể nào! Sức mạnh Xích Minh không phải là thứ mày có thể chịu đựng được, mày phải chết từ lâu rồi mới đúng!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Xin lỗi nhé, tao không chết, ngược lại còn hấp thu được kha khá năng lượng. Sức mạnh Xích Minh là loại năng lượng cao cấp nhất mà tao từng gặp, cảm ơn nhé!”

Sinh linh kia hoảng hốt: “Thế mà mày lại có thể hấp thu được sức mạnh Xích Minh, mày là ai?”

Ngô Bình vung một kiếm bổ đôi vỏ quả, bên trong là một con quái vật lông dài màu xanh, giống người mà không phải người, dáng người rất to lớn.

Vừa gặp ánh sáng, khí tức của thế giới bên ngoài ập vào cơ thể nó, quái vật bỗng toàn thân cứng đờ, vẻ mặt đau khổ.

Ngô Bình tỏ ra chán ghét, muốn tung kiếm chém chết hắn, nhưng bỗng nghĩ đến lư hương có thể ước nguyện kia.

Anh lấy lư hương ra hỏi: “Tao có thể dùng tương lai của nó để ước nguyện không?”

Lư hương truyền tin cho thấy rằng chỉ có thể dùng tương lai của mình để ước nguyện. Nhưng nó thì có thể.

Ngô Bình suy nghĩ rồi lấy lò luyện Minh Thần ra, vứt con quái vật này vào trong đó luôn.

Bỗng chốc, lò luyện Minh Thần bị một ngọn lửa sáng bao trùm, nhưng một lúc lâu sao vẫn không có thứ gì được phun ra.

Anh cũng lười quan tâm, vứt lò luyện Minh Thần vào Động Thiên, anh thì nằm trong vỏ quả, sau đó đóng vỏ quả lại.

Lực sinh mệnh của loại quả này rất mạnh, vừa khép lại thì đã nối liền với nhau như chưa hề bị bổ. Cùng lúc đó, vô số sợi tơ liên kết với thần kinh và huyết quản, kinh lạc Linh Khiếu, dẫn dắt nhiều loại năng lượng khác với trước đây vào trong cơ thể anh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play