Sinh linh hình người bên trong đó nhìn chằm chằm anh, lập tức truyền thần niệm: “Rời khỏi nơi này, nếu không tao không khách sáo với mày đâu!”

Bốp!

Ngô Bình đá vào quả khiến nó đung đưa kịch liệt.

Sinh linh trong quả hơi tức giận: “Khốn kiếp, đợi tao ra ngoài nhất định sẽ gi ết chết mày!”

Ngô Bình cười khẩy: “Giết tao? Được, ra đây trước rồi tính”.

Sinh linh đó dường như đang hờn dỗi, một lúc lâu sau mới nói: “Đi mau đi, tao không muốn nhìn thấy mày”.

Ngô Bình: “Nơi này cũng đâu phải nhà mày, mày bảo tao đi thì tao phải đi à?”

Sinh linh kia tức giận nói: “Cút!”

Ngô Bình tức giận, vung tay đánh một đạo sấm sét vào quả, khiến trái cây kia bị nổ ra một cái lỗ, thịt quả văng ra ngoài.

Sinh linh kia sửng sốt, sau đó nó nhìn chằm chằm Ngô Bình, như muốn dùng ánh mắt gi ết chết anh vậy.

Ngô Bình lấy dao cắt một miếng trái cây, khá giống với mùi vị của quả lê, ngon không kém quả bàn đào.

“Không ngờ nha, cũng ngon lắm”, hai mắt anh sáng rỡ, vội lấy ra một cái hộp, cắt một ít cất lại để dành cho Đỉnh Nhi và Khả Nhi ăn.

Sinh linh bên trong vỏ quả đã nổi điên, chỉ trỏ về phía Ngô Bình, chắc là đang chửi anh. Nhưng tiếc là Ngô Bình từ chối nhận tin từ nó, thế nên hoàn toàn không nghe thấy nó đang mắng cái gì.

Ăn trái cây, anh lại lấy thêm một vài món ăn vặt để ăn kèm, còn không quên đút cho chuột tìm báu vật vài miếng.

Cuối cùng, sinh linh trong quả cũng mệt, nó bất lực nhìn Ngô Bình, sau đó hai tay ôm quyền như đang hành lễ.

Ngô Bình: “Mày có chuyện gì không?”

Sinh linh này nói: “Anh bạn, vừa nãy là ta lỡ lời xúc phạm, mong anh tha lỗi”.

Ngô Bình: “Tao không tha lỗi, tao chỉ muốn ăn cái quả này thôi”.

Sinh linh kia lại nổi giận, nhịn không được quát lên: “Nó là một phần cơ thể của tao, mày lại muốn ăn nó, mày thật to gan!”

Ngô Bình: “Cảm ơn đã khen, từ nhỏ mẹ tao đã nói tao to gan rồi”.

Sinh linh sững người, nó là sinh mệnh có trí thông minh cực cao, lập tức biết cách làm này không có hiệu quả với Ngô Bình, bèn đổi cách khác.

“Anh bạn, thật ra tôi không có ác ý gì với anh”.

Ngô Bình tiếp tục ăn quả: “Nói nghe xem, mày là thứ gì, sao lại ở bên trong quả?”

Sinh linh nói: “Tôi tới từ một kỷ nguyên khác, dùng bí thuật tu luyện ra một cơ thể mạnh mẽ để chống lại Đại kiếp kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Thế nên mày dùng thứ này để chứa thể xác sinh mệnh, đợi Đại kiếp kỷ nguyên qua đi, thì mày sẽ nhờ sức mạnh của thứ này để trùng sinh, đúng không?”

Sinh linh này vội nói: “Đúng vậy, anh đoán đúng rồi”.

Ngô Bình: “Mày tới từ kỷ nguyên nào vậy?”

Sinh linh này nói: “Kỷ nguyên Xích Minh”.

Ngô Bình hơi kích động, có phải Xích Minh Bản Nguyên Kinh của điện Xích Minh mà mình tu luyện cũng tới từ kỷ nguyên này?

Anh cười nói: “Chắc kỷ nguyên Xích Minh đã sinh ra rất nhiều cường giả nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play