Ngô Bình nói: “Trong Ngọc Hoàng Tông có người muốn hại tôi, tôi phải đi tìm họ nói lý”.
Chu Ngọc Nhan ngạc nhiên: “Công tử muốn tìm ai?”
Ngô Bình: “Viên Diệu Chân, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có ông ta mới ra tay với tôi”.
Chu Ngọc Nhan vội nói: “Thực lực của Viên Diệu Chân rất mạnh, anh đi tìm ông ta e là không làm được gì”.
Ngô Bình cười nói: “Trước khi vào nơi rèn luyện, đúng là tôi không nắm chắc nhưng bây giờ người nên lo lắng là ông ta”.
Đôi mắt Chu Ngọc Nhan sáng lên: “Vậy thì tốt”.
Nghỉ ngơi ở nhà một lát, anh bèn đến Ngọc Hoàng Tông. Vừa bước đến Ngọc Hoàng Tông, anh đã phóng thần niệm ra, thoáng chốc đã khóa chặt ba người Lý Đại Nhi. Mấy người họ vừa ra khỏi nơi rèn luyện không lâu, nơi rèn luyện rất nguy hiểm, ba người trong số họ đã chết trong quá trình trốn thoát.
Lúc này Lý Đại Nhi đang đứng trước mặt Chu Duyên Niên, ai nấy cũng đều cúi thấp đầu xuống lộ ra dáng vẻ ủ rũ. Đột nhiên ý chí mạnh mẽ giáng xuống, Chu Duyên Niên biến sắc, nghiêm giọng nói: “Ai đó?”
Bóng người lướt qua, Ngô Bình xuất hiện trước mặt họ, anh nói: “Trưởng lão Chu, hóa ra là anh đang gài tôi”.
Chu Duyên Niên rất bình tĩnh nói: “Lý Huyền Bình, cậu to gan thật! Nơi này cũng là nơi cậu có thể tự tung tự tác sao?”
“Bốp!”
Ngô Bình đánh một cú khiến Chu Duyên Niên ngã xuống đất, nửa mặt của Chu Duyên Niên bị thối rữa, anh ta đau đớn phát ra tiếng hét.
Một chân giẫm lên đầu anh ta, chỉ cần hơi dùng sức là có thể giẫm nát đầu đối phương, giọng nói lạnh lùng của Ngô Bình vang lên bên tai anh ta: “Trưởng lão Chu, trước đây tôi lười nói chuyện với anh, không ngờ anh lại mưu hại tôi. Nói đi, ai đã ra lệnh cho anh làm thế?”
Chu Duyên Niên cảm nhận được cái chết đang kề cận, lúc này anh ta nào còn để tâm đ ến thứ gì, nhanh chóng nói: “Cậu Lý, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, là trưởng lão Viên đã bảo tôi làm thế”.
Ngô Bình nheo mắt: “Quả nhiên là Viên Diệu Chân”.
“Là tôi thì sao?”
Trước đó Ngô Bình dùng thần niệm để lướt qua nơi này đã kinh động đến Viên Diệu Chân, ánh sáng màu tím lóe lên, một người xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, chính là Viên Diệu Chân.
Ngô Bình nhìn Viên Diệu Chân: “Quỳ xuống”.
Viên Diệu Chân cười khẩy: “Bảo tôi quỳ xuống à, ai cho cậu can đảm này vậy?”
Ngô Bình bỗng phóng ra toàn bộ khí thế, Viên Diệu Chân như thể rơi vào trong từng cơn sóng lớn ngút trời, đứng không vững, thần hồn dao động mạnh, không nghe theo lý trí mà quỳ xuống đất.
Sau đó Ngô Bình thu khí tức lại, Viên Diệu Chân hoảng sợ nhìn anh: “Cậu… đã nhận được truyền thừa của Ngọc Hoàng?”
Ngô Bình: “Tôi không chỉ được Ngọc Hoàng truyền thừa mà còn có Câu Trần đại đế và Tử Vi đại đế”.
Viên Diệu Chân không thể tin được nói: “Không thể nào, truyền thừa của ba vị đại đế quá mức tuyệt diệu, ngay cả tôi cũng không thể hiểu được một phần mười ngàn…”
Ngô Bình cười nhạo: “Vậy chỉ có thể chứng tỏ ông ngu ngốc”.
Anh bước lên trước nắm lấy cổ Viên Diệu Chân rồi kéo vào đại điện.
Chẳng mấy chốc anh đem Viên Diệu Chân đến trước mặt Dương Thiên Hóa.
Dương Thiên Hóa cũng khá ngạc nhiên với chuyện này: “Tu vi của cậu tăng lên nhanh quá”.