Ngô Bình vội chạy ra khỏi đại điện, quay đầu lại nhìn, đại điện biến thành cát bụi, bị cơn gió thoảng qua làm tan biến giữa đất trời.

Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện truyền thừa của điện Câu Trần khá giống với truyền thừa Ngọc Hoàng, chỉ có sau khi tu vi của anh đạt đến trình độ nhất định thì thông tin liên quan mới xuất hiện.

Lúc này anh nhận được truyền thừa nhìn về phía núi thịt trên mặt đất, thầm nghĩ có phải giết nó rồi không.

Đỗ Ngọc Kiều nói: “Công tử, hay là tiếp tục đến điện Tử Vi”.

Ngô Bình cũng nghĩ thế, lập tức mặc kệ quái vật này, phá không trung mà đi.

Điện Tử Vi khác với điện Câu Trần, nó nằm trên một hòn đảo nhỏ trong hồ. Đứng trên bờ, Ngô Bình có thể cảm nhận được có một sinh lĩnh rất mạnh đang ở trong hồ.

Anh giơ tay lên vung ra một luồng kiếm quang, kiếm quang đi vào mặt nước, mặt nước lập tức nổi sóng, một con quái vật mặt người thân rắn trồi lên, cơ thể dài hàng chục nghìn mét, phát ra tiếng kêu thê lương.

Ngô Bình: “Cút! Nếu không giết mày!”

Quái vật lập tức nhào đến, Ngô Bình đứng giữa không trung tung ra một quyền, quyền ấn đánh trong con quái vật, nó tức giận gầm gừ lại nhào đến lần nữa.

Thế mà một người một quái đánh đến mức khó phân giải, Ngô Bình dùng hết bản lĩnh của mình cũng không thể đánh chết con quái vật, quái vật cũng bị anh đánh cả người đau đớn, hơn nữa còn không chiếm được lợi gì.

Cuộc chiến ác liệt diễn ra hồi lâu, mào trên đầu quái vật bị chém đứt, nó đau đớn vặn vẹo cả người muốn chạy thoát.

Ngô Bình cũng không đuổi theo nó, bay thẳng đến điện Tử Vi.

Bước vào trong điện, môi trường xung quanh bỗng thay đổi, anh đứng trong tinh không, tinh đấu đầy trời thay đổi, ngưng tụ thành từng đại trận, kỳ diệu khó tả.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trong tinh hà, ông ta mỉm cười nói: “Cậu nhận được truyền thừa của Ngọc Hoàng và Câu Trần, xem ra nguyện vọng của bọn tôi sắp thành hiện thực rồi”.

Ngô Bình cúi đầu với ông ta: “Vãn bối xin chào tiền bối Tử Vi”.

Người này chính là Tử Vi đại đế, ông ta nói: “Ba người bọn tôi có truyền thừa chí cao thời đại Thánh Hoàng, toàn bộ đều truyền thừa cho cậu, mong cậu có thể mạnh thêm một cấp, bước ra khỏi con đường của mình ở thời đại Tiên Đạo”.

Vừa dứt lời, hàng tỷ tinh quang rơi vào người anh. Trên Động Thiên của Ngô Bình lập tức xuất hiện vô vàn tinh trần, vô số tinh hà.

Truyền thụ của Tử Vi đại đế là thật, sức mạnh tinh tú vô tận đi vào Động Thiên, kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, bóng dáng đại đế Tử Vi biến mất, sau đó điện Tử Vi cũng sụp xuống.

Ra khỏi đại điện, Ngô Bình đi thẳng ra khỏi nơi rèn luyện, anh đã hoàn thành hết thảy rèn luyện, tiếp theo có thể đi kiểm tra rồi.

Đỗ Ngọc Kiều đã rất lâu rồi không ra ngoài, thế giới bên ngoài tràn đầy những thứ đặc sắc với cô ấy, cô ấy đi theo sau Ngô Bình, ánh mắt liên tục chuyển động, nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới lạ.

Đỗ Ngọc Kiều là một cô gái xinh đẹp, Ngô Bình đến nơi may quần áo, trước tiên may cho cô ấy vài bộ, sau đó về đến nhà, Chu Ngọc Nhan thấy anh bình an trở về thì thở phào nói: “Công tử có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Cũng khá, Ngọc Nhan, tôi phải đi kiểm tra rồi”.

Nói đến kiểm tra, ánh mắt Chu Ngọc Nhan hiện lên tia lưu luyến, vì cô ấy biết sau khi kiểm tra xong Ngô Bình sẽ rời khỏi Thiên Ngoại Thiên, nếu muốn gặp lại, không biết phải đợi đến khi nào.

Nhưng cô ấy vẫn cười nói: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay, lát nữa tôi đi với anh”.

Ngô Bình: “Ừ, trước khi đi, tôi muốn sắp xếp ổn thỏa cho hai người trước”.

Chu Ngọc Nhan sửng sốt: “Chủ nhân muốn sắp xếp cho bọn tôi thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play