Ngô Bình: “Tôi sẽ tới điện Ngọc Hoàng, tôi muốn xem thử truyền thừa của Ngọc Hoàng đại đế khó lấy cỡ nào!”
Chu Ngọc Nhan: “Thật ra ấy, một trong những nguyên do Viên Diệu Chân coi thường anh là do từ xưa tới nay, không ai có thể thật sự tìm được truyền thừa của Ngọc Hoàng, trong đó có không ít thiên tài đứng đầu. Thật ra năm đó Viên Diệu Chân cũng từng là một thiên kiêu, từng đi điện Ngọc Hoàng rồi. Đương nhiên ông ta không thu hoạch được gì, hơn nữa còn chưa rõ toàn bộ điện Ngọc Hoàng đâu”.
Ngô Bình: “Thế nên ông ta cho rằng tôi cũng sẽ không đạt được gì!”
Chu Ngọc Nhan: “Điều này cũng không kỳ quái, tìm được truyền thừa trong điện Ngọc Hoàng là một việc cực khó thành công”.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Ngô Bình trở lại phòng tu luyện Chu Thiên Chân Nhân, đả thông những thần khiếu còn lại.
Lần tu luyện này kéo dài ba ngày. Trong ba ngày, cuối cùng anh cũng đả thông tất cả thần khiếu, sau đó thuận lợi tiến vào cấp bậc, cảnh giới tiếp theo. Cảnh giới Chân Nhân tầng một này được gọi là Phi Thiên Chân Nhân.
Phi Thiên Chân Nhân chính là đỉnh ở đây, không phải bầu trời mà là thiên giới mênh mông, vũ trụ khôn cùng, đây là một dạng thể hiện lực lực mạnh mẽ.
Phi Thiên Chân Nhân là phải có thần hải trong cơ thể. Có thần hải thì tương đương sẽ có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ.
Nhưng trước khi thành Phi Thiên Chân Nhân, Ngô Bình phải tiếp tục tu luyện thai thần, cuối cùng thai thần biến thành thần anh.
Lúc này, trong đỉnh bầu trời bỗng xuất hiện sấm chớp, Ngô Bình sắp phải chịu lôi kiếp rồi.
Anh đã trải qua những việc này nên trong lòng cũng bình thản, đi vào nơi hoang vu, hứng ấy sự trui rèn của sấm sét.
Quá trình độ lôi kiếp rất thuận lợi, không khác lần trước là mấy, anh thành công tiến vào cảnh giới Thần Hóa, đến lúc này, anh đã khôi phục tu vi trước kia, Dương Thần lại xuất hiện,
Sau khi Dương Thần xuất hiện, Ngô Bình mới bắt đầu mở ra, đột phá lên cảnh giới Phi Thiên Chân Nhân.
Dương Thần truyền vào cơ thể, mở ra một không gian trong não của anh. Dương Thần không ngừng phóng ra sức mạnh tinh thần ở trong đó. Những sức mạnh tinh thần này biến thành một đại dương trong không gian, được gọi là thần hải.
Thần hải càng lớn, tinh thần Phi Thiên Chân Nhân càng mạnh, tu vi càng cao.
Trong quá trình trùng tu, cơ thể, tinh thần Ngô Bình đều được Thiên Đạo trui rèn, thay da đổi thịt.
Tới tận lúc này, anh mới quyết định đi tới điện Ngọc Hoàng.
Anh lấy ra một bùa ngọc, truyền chân lực vào, bùa ngọc biến thành một luồng sáng bao bọc toàn thân anh, anh biến mất ngay tại chỗ.
Một giây sau, Ngô Bình xuất hiện trong một đại điện. Trong đại điện có một pho tượng người to lớn, đầu đội mũ miện kim loại màu tím, mặc áo bào màu vàng rộng rãi, mặt vuông tai lớn, mang theo uy nghiêm vô ngần, làm cho người nhìn lên nảy sinh lòng thần phục.
Pho tượng bỗng biến thành người.
Người kia mỉm cười: “Cậu nhóc, cậu đến từ đâu?”
Tim Ngô Bình đập loạn: “Ông là Ngọc Hoàng đại đế ư?”
Người kia nói: “Ngọc Hoàng Đại Đế? Ha ha, coi bộ cậu đến từ đại lục Côn Luân rồi”.
Ngô Bình hít sâu một hơi: “Hóa ra đại đế vẫn còn ở Nhân thế!”
Ngọc Hoàng đại đế mỉm cười: “Người khác khó mà hại được người như ta, thế nên ta cứ sống vậy thôi. Chẳng qua ta tự phong ấn bản thân bên trong điện Ngọc Hoàng này, nếu thời điểm chưa chín muồi thì ta không thể đi ra ngoài”.
Ngô Bình: “Ngọc Hoàng tiền bồi, phải chăng mỗi người tới đây đều có thể nhìn thấy ông ư?”