Dương Thiên Hóa: “Trưởng lão viên, sau này cậu ta sẽ là đệ tử của Ngọc Hoàng Tông, thương lượng về việc thu xếp thân phận đi nhé!”

Trưởng lão Viên đáp: “Vâng thưa tông chủ, chúng tôi lập tức sắp xếp!”

Ngô Bình đi theo trưởng lão kia tới một đại điện, trưởng lão không nói gì, chỉ lo đi đường. Khi tới một sân nhỏ, ông ta thản nhiên nói: “Nghe nói thành tích kiểm tra của cậu không tệ?”

Ngô Bình cũng đã cảm giác được là trưởng lão này không mấy thân thiện với mình, hơn nữa ông ta có vẻ không quá kính trọng tông chủ Dương Thiên Hóa.

Anh đáp: “Phải!”

Trưởng lão Viên: “Tông chủ có cho phép cậu tiến vào điện Ngọc Hoàng không?”

Ngô Bình: “Có!”

Trưởng lão Viên cười lạnh: “Người người đều muốn tới điện Ngọc Hoàng nhưng lại lo biết truyền thừa nơi ấy không phải là thứ mà người thường có thể hưởng được. Không có số mạng đó thì chẳng khác nào đi chịu chết, tôi nghĩ cậu nên thận trọng suy xét. Đúng rồi, sau này cậu sẽ là đệ tử sơ cấp, nơi này là nơi ở của cậu, không có gì thì đừng chạy lung tung. Tôi sẽ cho người chỉ bảo cậu!”

Nói xong, trưởng lão Viên này rời đi.

Ngô Bình vào trong sân nhỏ của mình, phát hiện điều kiện nơi này rất bình thường, chắc là nơi ở của đệ tử cấp thấp.

Mấy phút đồng hồ sau, một thanh niên đi tới, cười nói: “Tôi là trưởng lão phụ trách giải quyết những sự vụ của đệ tử cấp thấp, tên là Chu Duyên Niên, sau này có việc gì cứ tới tìm tôi!”

Người này mang tới những vật dụng cần thiết cho Ngô Bình như nhẫn chứa đồ, lệnh bài để ra vào Ngọc Hoàng Tông, đồng phục đệ tử, tài nguyên tu luyện…

Sau khi để lại đồ đạc, Chu Duyên Niên rời đi, tuy Ngô Bình cảm thấy những người này không coi trọng mình nhưng anh cũng chẳng quan tâm mấy. Cầm lệnh bài lên, anh rời đi Ngọc Hoàng Tông, đi tìm Chu Ngọc Nhan.

Đến nơi, Chu Ngọc Nhan đang tu luyện, thấy anh về thì vội hỏi: “Có thành công không?”

Ngô Bình đưa lệnh bài cho cô ấy xem, cười nói: “Đệ tử cấp thấp!”

Chu Ngọc Nhan có chút khó hiểu: “Tư chất của anh tốt vậy thì sao lại là đệ tử cấp thấp?”

Ngô Bình: “Ai mà biết, ở đó có một trưởng lão họ Viên, cô từng nghe nói chưa?”

Vì gia nhập Ngọc Hoàng Tông, Chu Ngọc Nhan đã tìm hiểu rõ ràng nhiều việc, cô ấy nói: “Người anh nói là trưởng lão Viên Diệu Chân à, ông ta là trưởng lão có quyền lực lớn nhất chỉ sau tông chủ. Hai mươi mấy năm nay, tông chủ mặc kệ mọi thứ nên trưởng lão Viên gần như cũng đã thành tông chủ, chuyện gì cũng do ông ta định đoạt”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Chả trách ông ta lại chẳng tôn trọng tông chủ bao nhiêu. Tông chủ kêu ông ta thu xếp cho tôi, rõ ràng là đang bảo ông ta chiếu cố quan tâm nhưng người này lại cho tôi làm đệ tử cấp thấp”.

Chu Ngọc Nhan suy tư một lát mới thở dài một hơi: “Tông chủ đúng là đa mưu túc trí!”

Ngô Bình: “Xin chỉ giáo thêm!”

Chu Ngọc Nhan: “Anh nghĩ xem, một đệ tử thiên tài bị đối xử như thế, trong lòng anh nhất định sẽ ôm oán hận? Mà một thiên tài thật sự sẽ không bị mai một, chẳng bao lâu sau, anh nhất định sẽ quật khởi. Đến lúc đó, anh sẽ đối đầu với Viên Diệu Chân, trở thành đồng minh của tông chủ”.

Ngô Bình thở dài: “Đúng là cáo già!”

Chu Ngọc Nhan: “Công tử, anh có tính toán gì về bước tiếp theo không, ở lại điện Ngọc Hoàng để tu luyện à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play