Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Được chứ, nhưng tốt nhất anh hãy đột phá lên Địa Tiên đã, tôi nghe nói cuộc thi này nguy hiểm lắm, các tu sĩ còn chém giết lẫn nhau”.
Ngô Bình: “Ừm, ngần này linh thạch đủ để tôi đột phá lên Địa Tiên rồi”.
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Được, vậy chúng ta tu luyện luôn ở đây đến khi đột phá nhé”.
Ăn xong, Ngô Bình nghỉ thêm một lát rồi đào linh thạch tiếp. Linh thạch ở vị trí này được chôn khá sâu, anh đào đến tận chiều thì mới tới. Đến tôi, anh đã đào được cả nghìn viên linh thạch ở đây, trong đó còn có cả linh thạch thượng phẩm.
Ở Thiên Ngoại Thiên, linh thạch được chia thành các cấp như bình thường, thượng phẩm và cực phẩm. Linh thạch thượng phẩm khá hiếm, nhưng có giá trị gấp 20 lần linh thạch bình thường, linh thạch cực phẩm còn ít hơn nữa, thường thì trong mười nghìn linh thượng phẩm mới có một viên cực phẩm.
Chúng được sinh ra từ trật tự của đại đạo nên cũng chưa sức mạnh của đại đạo, vì thế không phải ai cũng có thể luyện hoá rồi hấp thu được. Vì dụ như Chu Ngọc Nhan bây giờ chỉ có thể xem thôi, vì cô ấy chưa thể hấp thu linh lực trong linh thạch được.
Đào miết thành ra Ngô Bình đã đào được một không gian rất rộng, anh không lên trên nữa mà cùng Chu Ngọc Nhan tu luyện ở đây luôn.
Ngô Bình tiếp tục luyện hoá linh thạch để hấp thu linh khí, có nhiều linh thạch thế này thì anh sẽ đột phá lên cảnh giới Địa Tiên nhanh chóng. Đến nửa đêm, quanh người anh chợt có khí tức kỳ lạ, cuối cùng anh cũng đã có lại nguyên thần. Hiên nhiên nguyên thần này của anh đã mạnh hơn trước rất nhiều, vì nó đã hấp thu đại đạo hoàn chỉnh.
Ngưng luyện thành công nguyên thần nên việc tu luyện sau đó đã nhàn hẳn, đến ngày hôm sau thì Ngô Bình đã dễ dàng đột phá và khôi phục tu vi cảnh giới Linh Biến.
Tu sĩ ở cảnh giới Linh Biến đã mạnh hơn hẳn, anh không cần dùng binh khí nữa mà dùng tay đào đất luôn. Loáng cái, anh đã đào được ba cái hố rồi tìm được cả đống linh thạch.
Nhờ đó mà Ngô Bình chỉ mất thêm một ngày là đào được hết toàn bộ linh thạch ở đây, số lượng lên tới cả triệu viên. Trong đó có hơn một nghìn viên thượng phẩm, nhưng chỉ có duy nhất một viên cực phẩm.
Cất linh thạch đi xong, hai người lại lên đường.
Sau khi khôi phục cảnh giới Linh Biến, Ngô Bình đã có thể độn thổ, anh đưa Chu Ngọc Nhan đến một khe núi, không gian ở đây vặn vẹo, có thể nhìn thấy có khá nhiều tu sĩ bên ngoài, người ra kẻ vào.
Chu Ngọc Nhan: “Công tử, đây là Không U Cốc, không gian ở đây tương tự như Khuyên giới. Các tu sĩ đến đây thường để lấy đồ mà mình cất giấu”.
Ngô Bình: “Ừm, tôi chỉ lấy lò luyện đan với ít dược liệu thôi, vậy là có thể luyện đan được rồi”.
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Gặp được công tử đúng là vận may của Chu Ngọc Nhan, đâu phải ai ở Thiên Ngoại Thiên cũng được kết bạn với thầy luyện đan chứ”.
Ngô Bình: “Ngọc Nhan, cô chờ tôi ở ngoài này nhé, tôi đi rồi về ngay”.
Chu Ngọc Nhan: “Công tử vào đó rồi hãy lấy đồ luôn, sau đó rời đi ngay nha. Ở đó có không ít tu sĩ tà môn chuyên cướp của giết người rồi đoạt đồ quý của người khác”.
Ngô Bình cau mày: “Đúng là ở đâu cũng có cướp bóc nhỉ!”
Ngô Bình lắc đầu rồi cất bước, anh vừa vào đây thì đã thấy trật tự thiên đạo hoàn chỉnh đã biến mất, thay vào đó là một trạng thái hệt như ở Khuyên giới. Nhưng nó lại khiến anh thấy rất khó chịu, như một người sống trong môi trường trong lành đã lâu bốc hít phải hơi khói của khí thải.
Nhưng tu vi của anh đã khôi phục, anh mở Động Thiên rồi lấy roi Bách Thảo, thần lò Long Hổ và ít dược liệu ra, tiện thể còn lấy vài thứ đồ cần dùng, sau đó cất hết chúng vào trong nhẫn trữ đồ và vòng trữ đồ, gần như đã lấp đầy không gian bên trong.
Anh làm đúng như lời Chu Ngọc Nhan nói, lấy đồ xong là đi luôn. Nhưng anh mới đi được vài bước thì đã có hai tu sĩ xông ra chặn đường, một tên trong số đó cười khẩy nói: “Này cậu bạn, lấy được thứ gì rồi, bỏ đây cho bọn tôi xem nào”.
Ngô Bình bật cười nói: “Được thôi, đây này”, nói rồi, anh tát lên mặt hắn.