“Cứu mạng!”, gã thanh niên hét lớn, đám tuỳ tùng của hắn lúc này lập tức cầm binh đao lao lên vây lấy Ngô Bình.

Ngô Bình là Võ Vương chí tôn! Cho dù anh chỉ lấy lại được một chút tu vi thì cũng là cao thủ hàng đầu. Lưỡi đao trong tay anh loé sáng, đám người kia chỉ cần đến gần là lập tức bị chém bay đầu.

“Rẹt rẹt rẹt!”

Một đao rồi lại một đao, từng bộ phận trên người gã thanh niên bị anh cắt rời khiến hắn kêu r3n vì đau đớn. Sau đó, hơi thở của hắn càng lúc càng yếu dần rồi biến thành một cái xác.

Cuối cùng, Ngô Bình cắt đầu hắn, đặt trước mặt hai chị em Hồng Mai và Bạch Mai.

“Chị Hồng Mai, Bạch Mai, tôi báo thù cho hai người rồi!”

Nói rồi, anh đem thi thể của lũ người kia ném vào cái giếng khô trong khu rừng trước nhà. Sau đó anh đi tìm người trong thôn giúp đào huyệt trong sân, đóng quan tài để chôn cất hai chị em. Những thứ anh vừa mua về được đem chia cho các thôn dân đến giúp đỡ anh.

Sau khi lễ bái cho hai chị em, ngay trong đêm đó anh cưỡi lừa rời khỏi thôn.

Lúc đi vứt xác, anh lấy được một ít tiền và vũ khí từ trên người tên họ Bạch và đám tuỳ tùng của hắn. Số tiền anh lấy được khoảng hơn ba trăm lượng vàng.

Khi anh quay lại khách đi3m ở thị trấn, Chu Ngọc Nhan thấy trên người anh toàn vết máu thì kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi đã giết vài tên”.

Chu Ngọc Nhan hỏi tiếp: “Hai chị em cô bé kia không đến cùng anh sao?”

Ngô Bình: “Họ bị kẻ xấu hại chết rồi”.

Chu Ngọc Nhan khẽ thở dài: “Anh cũng đừng quá đau lòng. Chuyện như vậy diễn ra như cơm bữa ở nơi này, ngày nào cũng có người chết”.

Ngô Bình: “Hung thủ họ Bạch, nói là cậu chủ nhà họ Bạch, Bạch Ngọc Thành”.

Chu Ngọc Nhan mặt biến sắc: “Người nhà họ Bạch? Chết rồi! Nhà họ Bạch rất có thế lực ở nơi này, anh giết người nhà họ Bạch thì chắc chắn họ sẽ không để yên. Đêm nay chúng ta không thể ở lại đây, lập tức phải đi ngay, ra khỏi địa bàn của nhà họ Bạch càng sớm càng tốt”.

Ngô Bình cau mày hỏi: “Nhà họ Bạch rất mạnh sao?”

Chu Ngọc Nhan: “Rất mạnh! Theo tôi được biết thì nhà họ Bạch có hai cao thủ cảnh giới Địa Tiên”.

Với tình hình hiện tại của anh thì quả thực không thể đối phó với Địa Tiên. Anh gật đầu: “Vậy tôi nghe theo cô”.

Sau khi trả phòng, Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình lên kiệu, tiếp tục đi về phía trước. Lúc đó đã là nửa đêm, trên đường chẳng có ai. Sau khi đi được hơn một trăm dặm, đằng sau đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập, rõ ràng không chỉ có một con ngựa.

Khi đoàn người ngựa này đi ngang qua chiếc kiệu, một người chặn ở trước kiệu. Mấy người phu khiêng kiệu chỉ đành dừng lại.

Người đứng chắn kiệu cao to lực lưỡng, cao giọng nói: “Người trong kiệu là ai, mau lộ diện cho ta xem”.

Chu Ngọc Nhan vén rèm lên, lạnh lùng nói: “To gan, dám chặn cả kiệu của khách tu?”

Người kia không hề bị doạ sợ, hắn chỉ lạnh lùng đáp: “Hoá ra là khách tu. Xin lỗi, chúng tôi là hộ vệ nhà họ Bạch đang truy đuổi kẻ sát nhân”.

Chu Ngọc Nhan hạ rèm kiệu xuống, đáp: “Vậy thì đuổi theo kẻ đó đi, chặn kiệu của tôi làm gì?”

Người kia liếc nhìn chiếc kiệu, đáp: “Cô có thể cho tôi vào trong kiệu xem không? Nếu không còn ai khác thì chúng tôi sẽ để cô đi”.

Chu Ngọc Nhan giận dữ đáp: “Kiệu của tôi mà đám tiện dân các người dám đòi vào bên trong sao?”

Người đàn ông cau mày đáp: “Vậy thì xin đắc tội!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play