Vàng có giá trị quá lớn nên mua bán hơi bất tiện, cho nên Ngô Bình đem đổi một ít vàng thành bạc và tiền đồng. Một lượng vàng đổi được mười hai lượng bạc. Một lượng bạc lại đổi được năm trăm xu tiền đồng.
Ngô Bình vừa đi vừa ăn, chỗ tiền đồng nhanh chóng vơi đi quá nửa.
Anh không chỉ ăn mà còn vừa ăn vừa quan sát người đi lại trên phố. Anh phát hiện trên phố đều là người bình thường, không có một khách tu nào khác ngoài anh và Chu Ngọc Nhan.
Ngô Bình hỏi: “Cô Chu, thị trấn nhỏ này có lẽ cũng có khách tu nhỉ?”
Chu Ngọc Nhan: “Ừm, thị trấn nhỏ như thế này cùng lắm sẽ có một hai vị khách tu. Có điều khách tu ở đây thường không có sức mạnh hay địa vị gì nên anh không cần để ý đến họ”.
Ăn no rồi, Ngô Bình cùng Chu Ngọc Nhan đi tới một khách đi3m ở thị trấn. Chu Ngọc Nhan thuê căn phòng tốt nhất ở đó rồi vào nghỉ ngơi. Cô còn dặn Ngô Bình sẽ ở đó chờ anh.
Tiếp đó, Ngô Bình đi thăm thú khắp nơi trong trấn, sau đó anh đi mua một con lừa và một chiếc xe ngựa chỉ hết có bảy lạng vàng. Sau đó anh còn mua thêm những nhu yếu phẩm như thịt gà, lợn, cá, củi, gạo, dầu, muối. Mua xong, anh chất đồ lên con lừa rồi quay về thôn.
Nghĩ đến việc hai chị em Hồng Mai và Bạch Mai nhìn thấy những thứ này sẽ vui thế nào, anh cũng vui lây, vừa đi đường vừa khe khẽ hát.
Chiếc xe của Ngô Bình quay lại thôn, trở thành chiếc xe lừa kéo duy nhất ở đó. Cho nên, anh vừa vào đến thôn thì thôn dân đã bu đến xem, một đám trẻ con vui vẻ chạy theo xe anh. Ngô Bình liền ném chỗ kẹo anh vừa mua xuống cho bọn trẻ khiến chúng tranh nhau nhặt. Có mấy người lớn không biết ngại cũng lao vào giành giật, kết quả bị những người xung quanh mắng cho một trận.
Về đến cổng nhà, Ngô Bình mặt biến sắc bởi cánh cổng đang mở toang hoang, trong sân đầy mùi máu tanh.
Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng bông đi ra, trong tay hắn ta có một thanh đao. Nhìn thấy Ngô Bình, hắn ta chắp tay cười hỏi: “Các hạ chính là khách tu ở đây sao?”
Ngô Bình không đếm xỉa đến hắn ta, nhảy xuống khỏi con lừa, lao vào trong nhà.
Ở lối vào nhà chính, Hồng Mai và Bạch Mai lúc này chỉ còn là hai thi thể lạnh lẽo. Hồng Mai đã cố che chở cho Bạch Mai ở phía sau, ngực cô ấy có một vết dao đâm xuyên qua, đâm xuyên đến cả Bạch Mai ở đằng sau. Vậy là một nhát dao, hai mạng người.
Mắt Hồng Mai mở to, vẻ mặt không cam tâm. Cô ấy không cam tâm chết như vậy, cho nên liều chết phản kháng. Còn trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Mai là sự kinh hãi, như thể cô bé không thể nào hiểu nổi tại sao đối phương lại ra tay với chị em mình.
Người thanh niên vừa đi ra lúc này cũng đi tới, cười nói: “Anh bạn, tôi đã thay anh ra tay với hai tiện nữ này rồi, tránh gây rắc rối cho anh về sau. Đúng rồi, để tôi tự giới thiệu một chút. Tôi họ Bạch, tên Bạch Ngọc Thành, là cậu chủ nhà họ Bạch. Lão tổ của nhà họ Bạch chúng tôi cũng là khách tu…”
“Bịch!”, gã thanh niên còn chưa nói hết thì Ngô Bình đã đạp cho hắn bay ra xa.
Cú đá này của anh vào đúng chỗ chí mạng của hắn, sau đó tiếng “rắc rắc” của xương gãy vang lên.
Gã thanh niên quỳ trên mặt đất, hai mắt như muốn nhảy ra ngoài, hắn rên lên vì đau đớn.
Ngô Bình giật lấy thanh đao trong tay hắn rồi “rẹt” một phát cứa mạnh xuống.
“Phụt”
Máu bắ n ra khắp nơi, vai của gã thanh niên bị cắt đứt lìa, máu tuôn xối xả còn hắn thì càng hét to hơn.
“Tại sao lại giết họ? Họ có tội tình gì?”, Ngô Bình điên cuồng gầm lên. Từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ, rất ít khi anh phẫn uất như lúc này.
“Phụt!”
Lại một đao nữa chém qua, nửa mặt của gã thanh niên bị chém nát, máu thịt lẫn lộn.