Ngô Bình rời khỏi phòng luyện công, ngẩng đầu liếc đám sương mù yêu kia, lạnh lùng cất tiếng: “RỤt đầu rụt cổ, ngươi là rùa đấy phỏng? Cút ra đây!”

Anh há miệng quát, gió lớn ào ào nhanh chóng thổi tan đám sương mù yêu. Nhưng ngay sau đó, sương mù yêu lại ngưng tụ trên không trung, bên trong đám sương mù có một khuôn mặt to đùng, hai mắt đỏ như máu đang lạnh lùng thốt lên: “Nhóc con, ngươi dám chém hóa thân của bổn lão tổ, lão tổ ta sẽ ăn sạch máu thịt của cả họ nhà ngươi!”

Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương: “Ngươi là Minh Huyết lão tổ đó ư? Lần trước chém ngươi là do ngươi gieo gió gặt bão!”

Minh Huyết lão tổ hừ lạnh: “Ta chính là Yêu Tôn, đối nghịch với ta thì ngươi sẽ phải hối hận”.

Lão ta vừa dứt lời, xung quanh Kiếm Cung liền bị bao phủ bởi một lĩnh vực cường đại. Bên ngoài lĩnh vực là sương mù yêu vô tận, một khi có sinh linh tiến vào thì sẽ bị sát cơ đáng sợ trong sương mù yêu gi ết chết.

Minh Huyết lão tổ: “Ngươi cho rằng trận pháp nơi này có thể cứu ngươi được ư?”

Ngô Bình đáp trả: “Minh Huyết lão tổ, lão cho rằng Kiếm Cung bọn ta sẽ bắt nạt lắm đúng không?”

Dứt lời, anh liền lấy ra một bùa ngọc rồi bóp nát. Một giây sau, mây gió trên trời biến ảo, Phiêu Miểu Đạo Quân liền xuất hiện giữa không trung.

Bà liếc Minh Huyết lão tổ, cất lời: “Yêu vật to gan, dám xông bào Thái Thanh Kiếm Tông! Chém!”

Minh Huyết lão tổ cười lạnh: “Tu vi của ta còn hơn hẳn mụ, mụ đòi chém ta kiểu gì?”

Vậy nhưng Phiêu Miểu Đạo Quân chỉ khẽ vẩy bàn tay ngọc ngà, kiếm quang vô hình vô chất liền bay vụt ra, sau đó, xung quanh Minh Huyết lão tổ trở nên trùng điệp huyền ảo, động tác và tư duy của lão cũng chậm hẳn.

Minh Huyết lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ chút đạo hạnh cỏn con đó mà cũng muốn làm bổn lão tổ bị thương ư?”

“Vây!”

Bà ấy còn chưa dứt lời thì Minh Huyết lão tổ bỗng đột nhiên biến sắc, chẳng biết cánh tay trái của lão đã bị kiếm quang vô hình chặt đứt tự khi nào. Hóa ra vì đang ở trong ảo cảnh nên thậm chí lão còn chẳng có cảm giác đau, cũng không nhìn thấy kiếm quang nào hết.

Minh Huyết lão tổ thét to, thúc đẩy huyết quang cuồn cuộn, hướng về phía không trung hòng trốn thoát, song bất kể lão cố gắng bay kiểu gì thì người vẫn ở nguyên chỗ cũ, không cách nào thoát khỏi ảo cảnh cho Phiêu Miểu Đạo Quân tạo ra.

Ngô Bình cười lạnh: “Minh Huyết, cảm giác thế nào? Đến cả Đạo Tổ cũng chẳng dám xông vào ảo cảnh của sư tôn ta, lão cho rằng mình có thể kiên trì được mấy phút?”

Song đúng lúc này, có một luồng sáng tím từ phía Tây bay tới rồi dừng lại, một cô gái xuất hiện, thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi. Cô ta mặc một bộ váy xanh thêu hoa hồng, thắt bím tóc to, cười nói: “Phiêu Miểu, ai cho bà cái gan mà dám đánh tu sĩ của hang Vạn Yêu ta!”

Phiêu Miểu Đạo Quân im lặng không đáp, mà chỉ nhìn về phía cách đó không xa.

Trong hư không đột nhiên có một đốm nhỏ xuất hiện, nó lan rộng dần, cuối cùng biến thành một chiếc kim bàn hình tròn, mặt ngoài kim bàn như thể có cả gợn sóng. Tiếp theo đó, trong kim bàn có một người đàn ông trung niên xuất hiện, tướng mạo nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười, người bận chiếc áo choàng lam nhạt, trong tay cầm theo đoản kiếm chừng một thước.

Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện thì cô nhóc đã cười lạnh, nói: “Huyền Đô, ta còn tưởng lão chết rồi cơ!”

Người vừa tới chính là Huyền Đô lão tổ, ông cười cười cất lời: “Tứ tiểu thư, ta khỏe lắm, chứ không yếu xìu như cha ngươi, chỉ một lần lôi kiếp mà đã vong mạng”.

Cô nhóc tức giận hừ: “Huyền Đô! Đệ tử của lão dám đánh Yêu Tôn dưới trướng ta bị thương. Lão tưởng ta dễ bắt nạt lắm à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play