Ngô Bình cười khẩy: “Cái danh tổng đốc hữu danh vô thực đó, tôi không hứng thú, thế nên không làm quan của Long Quốc cũng không sao. Nhưng anh sai người bắt tôi, món nợ này nên tính thế nào?”
Thái tử hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Nể mặt hoàng đế, tôi cho anh một cơ hội. Sau này anh không được phép dẫn binh tấn công bộ lạc Ám Nguyệt và nước Kim Ưng nữa, hai chỗ này là địa bàn của ta. Ngoài ra, anh cũng không được tiến đánh Linh Xuyên, nơi đó cũng là địa bàn của tôi, nghe rõ chưa?”
Thái tử vội đáp: “Tôi nghe rõ rồi!”
Ngô Bình buông Thái tử ra, phát hiện long ỷ của hoàng đế rất đẹp vì được khảm nạm từ mười lăm loại đá quý trân quý nhất trên thế gian. Anh bỏ long ỷ vào Động Thiên: “Ghế đẹp đấy, tôi mang về ngồi thử vài ngày”.
Nói xong, anh nghênh ngang rời đi, quay về Linh Xuyên.
Ngô Bình vừa đi, đại điện lập tức bùng nổ, các triều thần xôn xao chửi mắng Ngô Bình.
“Làm sao có thói ấy được, dám uy hiếp trữ quân! Đợi hoàng đế quay về, nhất định phải trị tội hắn thật nặng, tru di cửu tộc!”
“Không loại bỏ tên này thì uy nghiêm của Long Quốc để đâu? Thái tử điện hạ, phải lập tức triệu tập cường giả, xử chém kẻ này!”
“Kẻ loạn thần tặc tử này không thể giữ lại thêm một khắc nào nữa, phải nhanh chóng tiêu diệt!”
Nhìn đám đại thần hiện giờ liên tục chửi mắng nhưng lúc Ngô Bình còn ở đó thì không dám thở mạnh, Thái tử vô cùng giận dữ, lạnh lùng nói: “Các người nói có lý lắm đấy. Thế này đi, ta giao việc giết Ngô Bình cho các người, kẻ nào không làm được thì xách đầu tới gặp bổn Thái tử!”
Sau khi nghe xong, đám đại thần mặt mũi trắng bệch, vội vàng chối đây đẩy. Người thì nói mình bị bệnh, kẻ lại kêu mình không thể nhìn thấy máu, vô số lý do gượng ép đến mức khiến mặt thái tử càng lúc càng sa sầm.
Trong đám người cũng có kẻ tư duy mạch lạc, một đại thần cất lời: “Thưa thái tử, kẻ này thực lực khó lường, dễ dàng đột nhập được vào hoàng cung, uy hiếp tới sự an toàn của ngài. Nếu kẻ này không phải thần tử của Long Quốc, vậy thì cứ tùy ý hắn đi. Đợi hoàng thượng quay về rồi trị tội hắn ta sau cũng không muộn”.
Thái tử nói: “Cũng chỉ còn mỗi cách đó. Lúc trước ai đã xui bổn thái tử đối phó hắn ta hả, đứng ra đây!”
Coi bộ thái tử muốn tính nợ nần, sắc mặt đám đại thần đều trắng bệch, không tình nguyện bước ra.
Thái tử nhìn bọn họ bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó nói: “Vốn dĩ ban đầu bổn thái tử không muốn động tới Ngô Bình, nhưng cái đám đốn mạt các ngươi lại cứ góp lời, lải nhải mãi không dứt. Rồi giờ thế nào hả? Ngô Bình kia đánh tới hoàng cung rồi đấy, mặt mũi bổn thái tử mất sạch, các ngươi hài lòng chưa?”
Đám người cuống cuồng quỳ rạp xuống: “Chúng thần đáng chết! Mong điện hạ bớt giận!”
Thái tử cười lạnh: “Các ngươi đúng là đáng chết! Người đâu, lôi ra ngoài chém!”
Lại nói tới chuyện sau khi đại náo hoàng cung một trận, Ngô Bình liền quay về Linh Xuyên, tới Kiếm Cung để chỉ điểm việc tu luyện cho các đệ tử.
Lúc này Côn Luân Kiếm Cung đã có ba Kiếm Tông. Trong số kiếm sư xuất hiện hai Kiếm Tông truyền kỳ, hơn một trăm Kiếm Tông cao cấp. Những thiên tài đó đều là hy vọng, là tương lau của Côn Luân Kiếm Cung, thế nên Ngô Bình muốn tập trung bồi dưỡng cho họ.
Suốt máy ngày liền, Ngô Bình vừa chỉ dạy cho đệ tử, vừa tu luyện Chu Thiên Chân Nhân, tiếp tục đả thông Linh Khiếu và Thần Khiếu.
Khi Linh Khiếu và Thần Khiếu tăng lên, thể chất của anh cũng dần được cải thiện, ngày càng hoàn mỹ hơn, Dương thần cũng trở nên mạnh mẽ thấy rõ.
Một ngày nọ, xung quanh Côn Luân Kiếm Cung đột nhiên bị bao vây bởi sương mù yêu, trận pháp bảo vệ núi cũng được kích hoạt, kiếm khí tuần tra liên tục khắp không trung để tìm ra kẻ xâm nhập.