Ngô Bình nhìn cô ấy: “Công chúa nói vậy là sao?”

Hạ Sở Sở: “Công tử là người thật thà nên không biết lòng người hiểm ác nhường nào đâu. Trước kia, Liễu Cương nổi tiếng xấu xa ở thành Hạ Vương, anh ta đã làm không ít chuyện xấu”.

Ngô Bình: “Ý cô là anh ấy cố tình để tôi giết Dạ Cuồng Đồ ư?”

Hạ Sở Sở: “Công tử là đệ tử của Liễu Thiên Tuần, tài nguyên của ông ta có hạn, nếu dốc toàn lực bồi dưỡng anh thì tài nguyên dành cho cậu con trai Liễu Cương sẽ bị ít đi, vì thế anh ta mới nghĩ cách hại anh”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Nhưng ông ta cũng sẽ nghĩ tới chuyện, nếu tôi tiến bộ hơn thì sẽ mang về nhiều tài nguyên cho nhà họ Liễu”.

Hạ Sở Sở lắc đầu: “Ở Cửu Lôi Tiên Vực không phải cứ có tư chất tốt là có thể trỗi dậy được. Thậm chí tôi có thể nói tư chất ở đây không phải thứ mà mọi người coi trọng nhất, trừ khi anh là kỳ tài tuyệt thế có thể cảm ngộ được thiên bia”.

Ngô Bình đã có phán đoán của mình nên chuyển sang chuyện khác: “Sao công chúa tìm được tôi?”

Hạ Sở Sở: “Tôi có một pháp thuật có thể truy tìm khí tức của công tử”.

Ngô Bình: “Chúng ta vừa gặp nhau mà giờ công chúa lại tới tìm tôi, không biết có gì chỉ dạy?”

Hạ Sở Sở hít sâu một hơi rồi nói: “Trương công tư, tôi hi vọng anh đừng quay lại phủ Hạ Vương nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Tại sao?”

Hạ Sở Sở: “Cụ thể thì tôi không nói được, tóm lại là anh đừng quay lại đó. Anh cũng không được nói chuyện này cho người khác biết, tôi chỉ nói vậy thôi, nghe hay không tuỳ anh”.

Dứt lời, cô ấy định bỏ đi thì bị Ngô Bình giữ lại.

Hạ Sở Sở: “Có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi cảm thấy cô không có ác ý với tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao cô không muốn người khác xuống dưới lòng đất?”

Đúng lúc này, có một phụ nữ bay từ trong phủ của Dạ Cuồng Đồ ra. Khi nhìn thấy thi thể ở dưới đất, cô ta lập tức lao tới rồi bật khóc, sau đó hiểm ác nhìn Ngô Bình: “Là cậu đã giết chồng tôi?”

Ngô Bình: “Đúng, cô muốn trả thù thì cứ việc”.

Người phụ nữ lạnh giọng nói: “Tên gì?”

Ngô Bình: “Trương Tiểu Bình”.

Dứt lời, anh dẫn Hạ Sở Sở rời đi.

Hai người vừa đi được một đoạn thì Hạ Sở Sở nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chờ anh về Liễu phủ rồi, họ sẽ không dám nhận anh nữa, anh sẽ bị đuổi đi đấy”.

Ngô Bình cau mày: “Đúng hay không thì về là biết ngay thôi”.

Tới Liễu phủ thì họ thấy cửa cổng đóng chặt, Liễu Nhan đang đứng bên ngoài như chờ Ngô Bình.

“Chị Nhan”, Ngô Bình gọi.

Liễu Nhan khẽ thở dài nói: “Tiểu Bình, em giết Dạ Cuồng Đồ rồi à?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Liễu Nhan: “Vợ của Dạ Cuồng Đồ là cháu gái ruột của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn, em gây hoạ lớn rồi, giờ Liễu phủ không thể chứa em được nữa, em mau rời khỏi Cửu Lôi Tiên Vực đi, càng nhanh càng tốt”.

Ngô Bình: “Sư phụ có ơn chỉ dạy với em, em muốn vào chào người một tiếng”.

Liễu Nhan: “Không cần đâu, em không còn nhiều thời gian nữa, mau đi đi”.

Ngô Bình hành lễ với Liễu Nhan rồi nói: “Chị Nhan, hẹn ngày gặp lại”.

Anh quay người bỏ đi, Hạ Sở Sở lặng lẽ theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play