Ngô Bình: “Hoàng khí sao? Sao em không cảm nhận được?”
Liễu Nhan: “Vì hoàng khí chỉ tồn tại ở một số ít khu vực, những khu vực này bị một vài cao thủ chiếm cứ, Hạ Vương chính là một trong số đó. Thành Hạ Vương cũng vì vậy mà được thành lập, trong thành Hạ Vương thế lực của nhà họ Liễu chị cũng không phải yếu, nhưng vẫn phải nể họ”.
Ngô Bình như nghĩ tới điều gì, anh nói: “Hoàng khí chắc là tinh khí của thái cổ chân hoàng nhỉ?”
Liễu Nhan gật đầu: “Đúng vậy, chính là do tinh khí của thái cổ chân hoàng hoá thành. Khi xưa sau khi thái cổ chân hoàng chém chết chủ nhân của sấm sét thì đã ngã xuống tại đây. Hoàng khí có yêu cầu rất cao đối với người tu luyện, cả Cửu Lôi Tiên Vực, số người có thể hấp thu hoàng khí không quá một nghìn. Điều này khiến người bên ngoài chỉ biết đến lôi khí mà không biết đến hoàng khí”.
Liễu Cương: “Thật ra uy lực của hoàng khí vẫn xếp trên lôi khí. Những kẻ có thể hấp thu hoàng khí ai ai cũng là thiên tài nghịch thiên. Ví dụ như vị công chúa của phủ Hạ Vương này, mười kẻ như anh cũng không đánh lại cô ta”.
Ngô Bình thấy chấn động, anh hỏi: “Nói vậy thì muốn hấp thu hoàng khí chỉ có thể tới mấy nơi như phủ Hạ Vương sao?”
Liễu Cương cười nói: “Tiểu Bình, rất ít người hấp thu được hoàng khí, những người tu luyện hoàng khí rất mong có thêm nhiều người gia nhập vào bọn họ, thế nên những nơi dùng để tu luyện như phủ Hạ Vương đều sẽ mở cửa cho người ngoài. Dù em là ai, lúc nào cũng có thể tới đó kiểm tra thử. Thông thường vượt qua kiểm tra ở đâu thì sẽ là tu sĩ ở đó. Ví dụ em hấp thu hoàng khí ở phủ Hạ Vương thành công thì sau này em chính là một thành viên của phủ Hạ Vương”.
Ngô Bình: “Gia nhập phủ Hạ Vương có bị hạn chế gì không ạ?”
Liễu Nhan: “Không. Thật ra phủ Hạ Vương chính là nơi tập hợp những tu sĩ tu hành hoàng khí thôi. Ở Cửu Lôi Tiên Vực người tu luyện lôi khí quá nhiều, tu luyện hoàng khí quá ít. Nếu tu sĩ tu luyện hoàng khí không tập trung lại với nhau thì rất dễ bị những tu sĩ tu luyện lôi khí tiêu diệt!”
Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.
Liễu Cương cười nói: “Tiểu Bình, có vẻ em muốn đấu thử với công chúa phủ Hạ Vương đúng không?”
Ngô Bình: “Vì sao tiểu công chúa của phủ Hạ Vương lại bày sàn đấu, lẽ nào đang tỉ võ kén chồng?”
Liễu Cương: “Không phải kén chồng, là phủ Hạ Vương chọn người thừa kế”.
Ngô Bình sững sờ: “Chọn người thừa kế sao?”
Liễu Cương: “Chị anh biết rõ chuyện này đấy, chị nói với Tiểu Bình đi”.
Liễu Nhan gật đầu: “Tiểu Bình, tuổi thọ của Hạ Vương sắp cạn kiệt, để duy trì phủ Hạ Vương, họ buộc phải tìm một người thừa kế mạnh mẽ. Trong giới trẻ, thực lực của tiểu công chúa là mạnh nhất, thế nên để cô ấy ra mặt tổ chức tỉ võ. Chỉ cần đánh bại tiểu công chúa thì sẽ nhận được nghi thức hoàng khí quán đỉnh, trực tiếp trở thành cường giả vô song”.
Ngô Bình: “Cao thủ như Hạ Vương cũng sẽ chết sao?”
Liễu Thiên Tuần: “Tuy tu luyện hoàng khí sẽ sở hữu thực lực mạnh mẽ, nhưng không biết vì lý do gì mà những người tu luyện hoàng khí không một ai có thể sống quá năm trăm tuổi. Rất nhiều người tu luyện hoàng khí đến năm ba trăm tuổi đã chết. Đây cũng là lý do hạn chế số lượng người tu luyện hoàng khí, không được trường sinh thì tu luyện làm gì?”
Ngô Bình: “Kỳ lạ, tinh khí của thái cổ chân hoàng không thể có tác dụng phụ thế này được”.
Liễu Thiên Tuần: “Hạ Vương đã bốn trăm tuổi rồi, tuổi thọ của ông ấy không còn nhiều nữa, cần phải tìm trước một người thừa kế, thế mới có thể duy trì được sự hùng mạnh của phủ Hạ Vương”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu tiểu công chúa đã có thiên phú phi phàm thì sao không để cô ấy thừa kế?”
Liễu Nhan: “Nếu có người tài giỏi hơn cả tiểu công chúa thì đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn. Tất nhiên rồi, nhận nghi thức hoàng khí quán đỉnh sẽ có nguy hiểm, thế nên có một vài người dù có đánh bại được tiểu công chúa cũng sẽ không muốn tỷ thí với cô ấy”.