Hoa Dương Lão Tiên cười bảo: “Không ngờ lại đắt như thế, xem ra là sản phẩm đắt hàng. Thế này đi, tôi sẽ đưa trước cho đan sư một tỷ đồng Thần Long, chắc hẳn có thể đấu giá được một viên”.
Ngô Bình đáp: “Được”.
Họ hàn huyên vài câu rồi khởi hành đến Cổ Giới. Lối vào Cổ Giới nằm ở khu vực trung tâm của giáo phái Thiên Cổ, đệ tử bình thường không thể tiếp cận. Dọc đường, Ngô Bình đã gặp phải vô số lính gác ngầm. Nếu không nhờ sự có mặt của Trương Bạch Y và Hoa Dương Lão Tiên, những người đó đã nhảy ra tra hỏi thân phận của anh rồi.
Họ đi đến trước một sơn động. Bên ngoài sơn động có một cánh cổng kim loại đang đóng chặt. Ngoài cửa có bốn Chân Tiên canh giữ nơi này.
Trương Bạch Y rất lịch sự với họ, cười nói: “Các anh em, tôi muốn đến Cổ Giới một chuyến”.
Địa vị của trưởng lão áo tím rất cao. Trương Bạch Y nói rằng muốn vào, bốn người canh gác không nói tiếng nào, lập tức mở cổng để bốn người họ lần lượt tiến vào.
Vừa đi qua, sương tím cuồn cuộn sau cánh cổng, khó nhìn thấy đường đi phía sau. Trương Bạch Y đi thẳng vào trong, Ngô Bình đi giữa, Hoa Dương Lão Tiên và cậu trai đi cuối cùng.
Họ đi trong màn sương tím khoảng nửa khắc thì hơi sương phía trước đột nhiên biến mất. Ngô Bình nhìn kỹ hơn, đây là bìa rừng, trăm hoa đua nở, vô số côn trùng bay lượn trên không trung, từ dưới đất cũng vẳng đến tiếng côn trùng kêu rin rít.
Vào khoảnh khắc bước vào Cổ Giới, Trương Bạch Y và Hoa Dương Lão Tiên đều trở nên cảnh giác hơn hẳn. Họ mở hết thần niệm như đang đề phòng nguy hiểm ập đến bất cứ lúc nào.
Trương Bạch Y nói: “Đan sư hãy cẩn thận. Cổ Giới nguy hiểm trùng trùng, rất dễ gặp phải cổ mạnh”.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy cổ Thần Cơ trong cơ thể bỗng nhiên rất hưng phấn. Nó không ngừng trao đổi với Ngô Bình, mong được ra ngoài.
Lòng Ngô Bình thoáng động, lặng lẽ thả cổ Thần Cơ ra. Ngay lập tức, cổ Thần Cơ nhảy vào bụi cỏ, bắt đầu săn bắt cổ trùng ở đây. Như rồng trở về biển cả, nó vui sướng vô cùng.
Ngô Bình cũng mặc kệ nó, đoạn hỏi Trương Bạch Y: “Trưởng lão à, Cổ Giới rộng lớn như vậy, chúng ta tìm thần cổ bằng cách nào?”
Trương Bạch Y cười nói: “Thật ra thần cổ của Cổ Giới không nhiều, không dễ gặp được. Có điều thần cổ đều rất lợi hại. Khu vực hoạt động của chúng có dấu vết rõ rệt, thế nên rất dễ đoán ra nơi nào từng xuất hiện thần cổ”.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây có thiên cổ chứ?”
Trương Bạch Y đáp: “Tất nhiên là có. Nhưng năng lực của thiên cổ ít nhất cũng ở cấp Đạo Quân. Gần hang ổ của chúng đều là khu vực cấm sinh mệnh”.
Quá rõ ràng, Trương Bạch Y hoàn toàn không dám tấn công thiên cổ, đến đây chỉ để bắt vài con thần cổ hoặc huyền cổ thôi.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế khi nào mới tìm được?”
Hoa Dương Lão Tiên cười đáp: “Cháu tôi sở hữu thiên phú, có thể cảm ứng khí tức của cổ trùng. Có cháu tôi ở đây, chúng ta sẽ nhanh chóng có thu hoạch”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Thế thì tốt rồi”.
Ba người đi vào rừng. Đi chưa được bao xa, Trương Bạch Y đột nhiên căng cứng người, nhìn chằm chằm vào một cây khô gần đó. Trên cây khô có rất nhiều lỗ nhỏ, hình như bị thứ gì đó đào khoét.
Hoa Dương Lão Tiên liếc nhìn rồi nói: “Là kiến lửa, có điều vẫn chưa xuất hiện kiến chúa, không cần lo lắng”.
Trương Bạch Y thở phào: “Chưa có kiến chúa thì tốt quá!”