Hoá ra Trương Bạch Y và Ngô Bình đã hẹn với nhau, một tháng sau sẽ đến đó. Nhưng Ngô Bình bận rộn nhiều việc, mãi vẫn chưa đi được. Trương Bạch Y không ngồi yên được nữa, cuối cùng mới sốt ruột liên lạc với anh.

Ngô Bình nói: “Trưởng lão à, chúng ta có thể vào Cổ Giới bất kỳ lúc nào sao?”

Trương Bạch Y đáp: “Đúng vậy. Chỉ cần đan sư đến đây, chúng ta sẽ vào Cổ Giới được ngay. Lúc này có nhiều cổ vừa thức giấc, giờ là thời cơ tốt nhất để bắt chúng”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ. Anh cũng muốn luyện chế cổ đan, bèn bảo: “Được. Hãy chờ một lát, tôi sẽ đến giáo phái Thiên Cổ ngay”.

Anh nói đi là đi. Mười mấy phút sau, Ngô Bình đã xuất hiện ở nơi ở của Trương Bạch Y.

Trương Bạch Y đang ở nhà chờ anh, vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Ngô Bình: “Cuối cùng đan sư cũng đến rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Khi nào chúng ta sẽ xuất phát vậy, trưởng lão?”

Trương Bạch Y cười đáp: “Tìm cổ trùng là chuyện rất phiền phức. Tôi đã nhờ một người bạn lâu năm giúp đỡ. Chúng ta đợi thêm một lát nhé. Chờ bạn tôi đến, chúng ta sẽ vào Cổ Giới ngay”.

Ngô Bình không quen biết thành viên nào khác của giáo phái Thiên Cổ ngoại trừ Trương Bạch Y, bèn hỏi: “Ồ, không biết đối phương có thân phận thế nào?”

Trương Bạch Y trả lời: “Đó là bạn lâu năm của tôi, Hoa Dương Lão Tiên. Bạn tôi giỏi thuật điều khiển trùng, có quan hệ mật thiết với giáo phái Thiên Cổ, đôi bên thường giúp đỡ lẫn nhau”.

Ngô Bình hỏi: “Người này đáng tin chứ?”

Trương Bạch Y đáp: “Anh Hoa Dương là người trung hậu, nhưng không giỏi giao tiếp với người khác. Nhân phẩm không hề có vấn đề gì, là người mà tôi có thể giao phó cả tính mạng”.

Thật ra Ngô Bình không muốn có người lạ tham gia. Nhưng thấy Trương Bạch Y ỷ lại vào người kia như vậy, anh cũng không nói gì nữa.

Họ uống được vài chén trà thì một ông lão xuất hiện. Trương Bạch Y vội đứng dậy nghênh đón, cười bảo: “Anh Hoa Dương, lần này phải làm phiền anh rồi”.

Ông lão mặc đồ vải màu xám rất bình thường, vóc dáng cao to, tóc hoa râm, gương mặt nhăn nheo. Tu vi của ông có lẽ là Thần Tiên.

Bên cạnh ông lão là một cậu trai. Cậu trai mặc đồ xanh lam, ăn mặc đơn giản, trông rất cường tráng phúc hậu. Có lẽ cậu trai này rất ít ra ngoài, lúc này đang tò mò đưa mắt nhìn ngó xung quanh.

Hoa Dương Lão Tiên cười nói: “Chúng ta quen biết đã lâu, không cần phải khách sáo như thế”.

Rồi ông lão quét mắt nhìn: “Vị này là đan sư Ngô nhỉ?”

Ngô Bình cúi chào: “Chào tiền bối Hoa Dương”.

Trương Bạch Y nói: “Đan sư, Hoa Dương Lão Tiên là Thần Tiên Trăm Kiếp, năng lực cao thâm khó lường. Độc trùng do Hoa Dương nuôi vô cùng lợi hại, một khi đã ra tay thì ngay cả Đạo Quân cũng không địch nổi”.

Hoa Dương Lão Tiên xua tay: “Thần Tiên Trăm Kiếp gì chứ, chẳng qua tư chất không tốt, chỉ đành nằm yên ở cảnh giới Thần Tiên. Nếu tôi có thể thành Chân Tiên thì đã sớm đột phá rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối Hoa Dương, trên mạng Tiên có người bán một loại Ngộ Chân Đan, chẳng hay tiền bối có hứng thú hay không?”

Hoa Dương Lão Tiên cười bảo: “Tôi chưa từng đăng nhập mạng Tiên nên không biết. Ngộ Chân Đan mà đan sư nói có thể giúp tôi đột phá đến cảnh giới Chân Tiên sao?”

Ngô Bình đáp: “Có lẽ là được. Dù không thể đột phá thì cũng không gây hại gì”.

Hoa Dương Lão Tiên nói: “Đan sư có thể mua một viên giúp tôi không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được. Nhưng đan này được bán qua đấu giá, viên trước đó đã có giá năm trăm năm mươi triệu đồng Thần Long. E rằng viên tiếp theo sẽ đắt hơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play