Thân Công Nam Tinh nói: “Anh Lý, đây là bố tôi. Ông ấy nghe anh Lý đã chữa khỏi cho anh cả, vô cùng cảm kích nên nhất quyết muốn gặp mặt cảm ơn!”
Thân Công Bất Quần nói: “Nghe Nam Tinh nói công tử là đệ tử của điện Hỗn Thiên? Lệnh sư có phải là Hỗn Thiên Đạo Quân không?”
Ngô Bình nói: “Sư tôn của tôi không phải Hỗn Thiên, tôi xưng em gọi anh với ông ấy”.
Ba bố con nhìn nhau, xưng anh em với nhau sao?
Thân Công Nam Tinh cười khổ: “Hỗn Thiên Đạo Quân có bối phận tương đồng với Thông Thiên lão tổ, anh Lý à, sao anh lại xưng anh em với ông ấy vậy?”
Ngô Bình: “Cơ đại ca nói có duyên với tôi, gọi anh em thì tốt hơn”.
Thân Công Bất Quần: “Công tử được Hỗn Thiên Đạo Quân coi trọng như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ vô cùng rộng mở”.
Thân Công Nam Tinh nói: “Bố à, bố có nhớ người con kể là thiên tài nằm trong top mười của bảo sách thiên kiêu không?”
Thân Công Bất Quần kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây chính là vị công tử đó?”
Thân Công Nam Tinh gật đầu: “Chính là anh Lý!”
Thân Công Bất Quần cười nói: “Thảo nào. Cậu Lý, tôi đã cho người bày chút rượu nhạt, mong cậu hãy nể mặt mà uống vài ly với bố con chúng tôi”.
Đối phương nhiệt tình như thế khiến Ngô Bình không tiện từ chối. Anh đi cùng họ đến một sảnh lớn, trong đó có mười mấy cô gái đang ca múa, tấu nhạc, bốn người ngồi tán gẫu thưởng rượu.
Sau vài ly rượu, Thân Công Bất Quần nói: “Tiếc là công tử ra đời quá muộn, nếu như quật khởi sớm hơn một chút thì chắc chắn có thể đi vào nơi đó, có được cơ duyên tối cao”.
Ngô Bình giật mình: “Ý tiền bối là?”
Thân Công Bất Quần: “Thần thổ thông thiên có rất nhiều khu vực đang chờ được khám phá, một trăm năm trước Thông Thiên lão tổ phát hiện ra ‘điện Thiên Trạch’, mạch Thông Thiên dùng đầm lầy hang động để bồi dưỡng nhân tài, ai nấy đều bất phàm”.
Thân Công Nam Tinh: “Đúng vậy, trong điện Thiên Trạch có mười ải kiểm tra, cứ thông qua một ải là sẽ có phần thưởng. Nghe nói trong mạch Thông Thiên đã có thiên tài đột phá được chín ải!”
Thân Công Bất Quần gật đầu: “Đúng vậy, người đột phá được chín ải kia đang bế quan, một khi người đó ra ngoài thì chắn chắn có thể lãnh đạo những thiên tài của thần thổ thông thiên”.
Thân Công Nam Tinh hừ lạnh: “Trước đó có lẽ có thể, nhưng giờ có anh Lý ở đây thì kẻ đó chẳng đáng là gì!”
Nói đến đây hắn nhớ ra: “Bố à, con nghe nói Đông Phương Vô Kỵ đang rao bán suất vào điện Thiên Trạch với bên ngoài?”
Thân Công Bất Quần: “Đúng là có tin đó, sao hả, con muốn đi à?”
Thân Công Nam Tinh: “Nếu là con thì Đông Phương Vô Kỵ chắc chắn không chịu bán. Nhưng nếu là anh Lý thì chắc chắn không thành vấn đề!”
Ngô Bình giật mình: “Một suất giá bao nhiêu?”
Thân Công Nam Tinh: “Giá mà Đông Phương Vô Kỵ đưa ra lúc cao lúc thấp, cao nhất là mười tỷ đồng Thần Long, có lúc chỉ cần đưa khoảng ba trăm triệu là được”.
Ngô Bình: “Như thế không sợ người khác kiếm hời sao?”
Thân Công Nam Tinh: “Không phải ai cũng có thể thông qua điện Thiên Trạch, hơn nữa phần thưởng của năm ải đầu cũng gần như hết rồi. Điều đó nghĩa là phải đến ải thứ sáu mới có thưởng, nhưng trên đời này có mấy người làm được chứ?”
Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng đúng, tôi muốn thử một lần”.