Thân Công Nam Tinh hỏi: “Anh Lý, có chữa được không?”

Ngô Bình: “Anh ta chịu k1ch thích quá lớn, nguyên thần cũng bị thương khiến tinh thần hỗn loạn. Tôi sẽ thử xem”.

Anh lấy Thiên Nguyên Châm ra, tay trái chỉ một cái, Thiên Nguyên Châm liền đâm vào các huyệt quan trọng quanh thân người đàn ông. Hắn ta liền bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn phía trước.

Ngô Bình luyện hai lò đan dược ngay tại chỗ, anh cho hắn ta ăn đan dược. Sau khi ăn viên đan dược đầu tiên, tinh thần bị tổn thương của người đàn ông dần hồi phục. Ba tiếng sau, anh lại cho hắn ta ăn viên đan dược thứ hai. Lần này quanh thân hắn ta tỏa ra từng đợt sát khí, chúng tỏa vào không khí. Bước này, Ngô Bình đã giải tỏa hết những oán khí, sát khí tích lũy mấy năm nay của hắn ta.

Cuối cùng anh chỉ vào ấn đường, niệm chú ngữ xa xưa và trầm thấp. Khi chú ngữ vang lên, hắn ta đột nhiên thở dài, nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh mở mắt ra.

Hắn ta hỏi Thân Công Nam Tinh: “Nam Tinh, anh đã ở đây bao lâu rồi?”

Thân Công Nam Tinh vui mừng: “Anh cả, anh đã khỏi rồi sao?”

Người đàn ông nói: “Anh đã khỏi rồi, anh nhớ hết tất cả!”

Thân Công Nam Tinh vội mở dây xích, sau đó dìu hắn ta ra khỏi căn phòng bằng đồng.

Sau khi ra khỏi phòng, người đàn ông đột nhiên quỳ trước Ngô Bình: “Thân Công Hằng đa tạ ơn cứu chữa của y tiên!”

Ngô Bình vội đỡ hắn ta dậy: “Anh Thân Công đừng khách sáo, tôi là bạn của em trai anh, giúp anh là điều nên làm”.

Thân Công Nam Tinh hỏi: “Anh cả, anh có nhớ tại sao anh bị điên không? Chị dâu đâu rồi?”

Thân Công Hằng khóc lớn, nói: “Chị dâu em bị người ta hại chết rồi, nếu không phải anh tự biến mình thành kẻ điên thì e rằng cũng đã chết!”

Thân Công Nam Tinh kinh ngạc: “Cái gì? Ai đã hại chết chị dâu?”

Thân Công Hằng thảm thiết nói: “Còn ai nữa, con trai của Đông Phương Vô Kỵ, Đông Phương Hách!”

Thân Công Nam Tinh tức giận: “Đông Phương Hách sao, đồ khốn đó dám giết chị dâu sao?”

Thân Công Hằng thở dài: “Chị dâu em chết thảm lắm! Anh trơ mắt nhìn mà chẳng thể làm gì!”

Thân Công Nam Tinh gào lên: “Em đi giết gã!”

Hắn định đi thì bị Thân Công Hằng kéo lại, trầm giọng nói: “Không được đi!”

Thân Công Nam Tinh khóc nói: “Anh à! Chị dâu chăm sóc em từ bé, em không thể để chị ấy chết oan như vậy! Em có liều mạng cũng phải giết Đông Phương Hách!”

Thân Công Hằng lắc đầu: “Chuyện này phải tính kế lâu dài, giờ em xông đi cũng không làm được gì!”

Ngô Bình cũng nói: “Anh Thân Công, quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.

Thân Công Nam Tinh bình tĩnh lại, nói: “Anh Lý nói phải. Anh cả, chúng ta đi tìm bố đi!”

Đây là chuyện nhà Thân Công nên Ngô Bình không tiện tham dự, anh nói: “Anh Thân Công , vậy tôi không làm phiền nữa, hôm sau tôi lại đến chơi”.

Thân Công Nam Tinh: “Anh Lý, đừng đi vội, hãy ở lại đây đợi tôi chút, tôi sẽ về ngay”.

Ngô Bình nói: “Vậy cũng được”.

Hai anh em liền đi ngay, Ngô Bình quay về khu trước đó ngồi đợi. Khoảng nửa tiếng sau, ba người đàn ông đẩy cửa bước vào. Trừ Thân Công Nam Tinh và Thân Công Hằng còn có một người đàn ông trung niên với khí thế bất phàm, tu vi Chân Tiên đỉnh phong.

Ông ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Thân Công Bất Quần đa tạ ơn cứu chữa của công tử!”

Ngô Bình vội cúi chào lại: “Tiền bối khách sáo quá”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play