Khi hai người đến đây thì chưa tới giờ tiệc. Ngô Bình không vào hoàng cung ngay, mà dẫn Lam Hân Nguyệt đi dạo.

Thành Hắc Thuỷ rất sầm uất, Ngô Bình khá thích không khí ở đây nên đã đi tới những chỗ đông đúc, xem có thứ gì hay để mua không, sau đó mang về cho vợ con ở nhà.

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ngọc, Ngô Bình thấy bên trong có nhiều chiếc bình rất đẹp nên đã vào mua vài chiếc mang về nhà trưng.

Trên quầy có một chiếc bình màu đỏ rất đẹp, đã thế còn có thể tự phát sáng, ngoài ra còn có sương tím dập dềnh bên trong.

Ngô Bình liếc nhìn thấy khá hay nên hỏi chủ hàng: “Bình này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ đã ngoài tứ tuần, ông ta đáp: “Một triệu tiền báu, cậu mua nổi không?”

Mang tiếng bán hàng mà không biết cách ăn nói, Ngô Bình bực mình lên tiếng: “Không”, sau đó quay đầu bỏ đi.

Ông chủ hừ một tiếng rồi mắng: “Nghèo hèn còn bày đặt”.

Ngô Bình đứng lại nói: “Ông bảo ai nghèo hèn?”

Ông chủ ngẩng đầu lên: “Tôi bảo cậu đấy? Sai chắc?”

Ngô Bình: “Ông ăn nói cho cẩn thận, hễ nổi giận mà tôi sẽ bị hắt xì đấy”.

Ông chủ cười đểu nói: “Thì cứ hắt xì đi, cho nổ mũi luôn đi…”

Ông ta chưa nói xong thì Ngô Bình đã hắt xì một cái, một luồng khí b ắn ra khiến tất cả bình trong cửa hàng để vỡ hết, chỉ còn cái bình anh ưng ý là còn nguyên vẹn.

Ông chủ ngẩn ra một lúc rồi gào lên thảm thiết: “Hàng của tôi, hàng của tôi!”

Sau đó, ông ta quay phắt lại rồi lườm Ngô Bình: “Đền đi! Cậu phải đền gấp mười lần tổng thiệt hại cho tôi!”

Lam Hân Nguyệt cười khẩy nói: “Hoàng triệu Hắc Thuỷ có luật, giới quý tộc làm hỏng đồ của thứ dân thì không cần phải đền”.

Ông chủ ngây ra: “Cái gì? Các người là quý tộc ư?”

Tuy ở đây là thành Hắc Thuỷ, nhưng giới quý tộc đến đây đều ăn mặc rất trang trọng để thể hiện thân phận của mình, trong khí đó Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt thì không.

Lam Hân Nguyệt: “Ông mở cửa hàng kinh doanh mà ăn nói rất mất lịch sự, bảo sao mà chẳng có khách đến mua”.

Ông chủ quát: “Quý tộc? Các người có chứng minh được thân phận quý tộc của mình không?”

Lam Hân Nguyệt giơ huy hiệu vương tước ra rồi lạnh giọng nói: “Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn”.

Ông chủ run như cầy sấy rồi vội vã quỳ xuống đất: “Xin lỗi Vương gia, xin Vương gia tha tội”.

Không cần biết Ngô Bình là Vương gia nào, nhưng cũng là nhân vật là chủ của một cửa hàng nhỏ như ông ta có thể đắc tội. Tuy sau lưng ông ta cũng có hậu thuẫn, ông ta cũng quen giới quý tộc trong kinh đô, nhưng địa vị của họ cũng kém xa Vương gia.

Ngô Bình cầm cái bình duy nhất vẫn còn nguyên vẹn lên rồi nói: “Tôi mua bình này”, dứt lời, anh trả cho ông ta một triệu tiền báu.

Anh cất bình đi rồi rời đi, sau khi đi được một đoạn, anh chợt bật cười nói: “Hân Nguyệt, cảm giác làm người xấu thích thật đấy!”

Lam Hân Nguyệt lắc đầu: “Xấu khi nào, anh vẫn siêu tốt đấy chứ. Nếu là Vương gia khác thì lão già kia bay màu rồi, khéo còn chu di cửu tộc ấy chứ”.

Ngô Bình cau mày: “Gì mà ác thế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play