Hiện giờ, trình độ luyện đan của anh đã hơn xưa rất nhiều, vì thế anh muốn tiến tới một trình độ luyện đan cao hơn. Nhưng dược liệu của anh có hạn, anh cần có thêm nhiều dược liệu thiên ngoại thì mới có thể luyện chế được đan dược ấn chứa Thiên Đạo. Sau đó, người uống đan dược có thể bù đắp được thiếu sót của Thiên Đạo nhờ vào đan dược.

Rõ ràng điều này là cực kỳ khó, muốn luyện chế được đan dược ấy thì anh phải có hiểu biết sâu rộng về Thiên Đạo, mà hiện giờ anh lại chưa làm được. Vì thế, tạm thời anh chỉ có thể dùng dược liệu thiên ngoại để luyện chế các đan dược hoàn hảo hơn thôi.

Anh đăng nhập vào mạng Tiên xem có ai bán dược liệu này không, sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm được, nhưng rất ít người bán, tìm mãi cũng chỉ có hơn chục cửa hàng. Dược liệu thiên ngoại đều có giá trên trời, toàn tiền tỷ Thần Long trở lên.

May mà bây giờ Ngô Bình không thiếu tiền nên anh đã mua hết dược liệu thiên ngoại của các cửa hàng này hết cả đống tiền.

Mua dược liệu xong, anh cảm thấy vô cùng tiếc của, sau đó anh sắp xếp lại dược liệu để chuẩn bị luyện đan.

Ngô Bình vừa định bắt tay vào việc thì nghe thấy tiếng người đến báo nói sứ giả của Hoàng đế đến.

Sứ giả của Hoàng đế cầm thánh chỉ rồi đọc trong đại điện của vương phủ, nội dung đại khái là tối nay Hoàng đế sẽ tổ chức yến tiệc, tất cả văn võ bá quan đều được tham dự, vương gia ở khắp nơi cũng phải đến.

Ngô Bình nhận thánh chỉ xong thì nói: “Xin chuyển lời đến Hoàng đế là bản vương sẽ có mặt”.

Sứ giả đi rồi, Ngô Bình gọi Lam Hân Nguyệt đang tu luyện đến rồi nói: “Hân Nguyệt, tối nay trong cung có yến tiệc, không biết Hoàng đế định giở trò gì nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Anh có thể không đi mà, dẫu sao họ cũng không làm gì được mình”.

Ngô Bình: “Dẫu sao anh cũng là vương gia của hoàng triều Hắc Thuỷ, nếu muốn giữ vững vị trí thì phải nể mặt Hoàng đế chứ”.

Lam Hân Nguyệt: “Nếu thế thì em sẽ đi cùng anh”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em nghĩ mục đích của buổi tiệc này là gì?”

Lam Hân Nguyệt: “Để em hỏi mấy gian tế xem có phát hiện gì không”.

Lam Hân Nguyệt có tình báo ở trong cung nên loáng cái, cô ấy đã tươi cười nói: “Tưởng gì, hoá ra Hoàng đế thiếu tiền”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Thiếu tiền ư?”

Lam Hân Nguyệt: “Ừm, quanh hoàng triều Hắc Thuỷ có rất nhiều kẻ địch mạnh nên chúng ta tốn nhiều tiền cho quân sĩ lắm. Tháng trước, chúng ta vừa đánh nhau với Man tộc xong, kết quả đã thiệt hại ba triệu đại quân tinh nhuệ, vì thế Hoàng đế đã mất một khoản lớn, giờ chẳng còn tiền để đánh với Man tộc nữa”.

Ngô Bình: “Lẽ nào Hoàng đế định mượn tiền mình à?”

Lam Hân Nguyệt: “Đúng thế, mỗi quần thần và vương gia góp một chút là Hoàng đế lại có cả đống tiền rồi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Còn lâu mới moi được tiền của anh”.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, anh tưởng Hoàng đế sẽ mượn tiền trực tiếp của anh à? Anh không hiểu ông ta rồi, tối đi dự tiệc rồi anh sẽ biết cách mượn tiền của ông ta”.

Ngô Bình: “Cách gì thì anh cũng không xì tiền ra đâu. À, chuyện này đã có tiền lệ chưa?”

Lam Hân Nguyệt: “Nhiều rồi là đằng khác, số tiền thì mỗi lần mỗi khác, lúc ít lúc nhiều, nói chung là mọi quân thần đều phải đóng góp”.

Ngô Bình không quan tâm đ ến hoàng triệu Hắc Thuỷ, anh chỉ cần vương phủ được bình an thôi nên cũng không nghĩ nhiều mà cùng Lam Hân Nguyệt chuẩn bị vào hoàng cung.

Hoàng thành ở đây tên là thành Hắc Thuỷ, là thủ đô thứ ba của hoàng triệu Hắc Thuỷ, hay còn gọi là Tây Kinh. Mấy thủ đô khác đã bị chiến tranh phá huỷ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play