Ngô Bình đáp: “Bọn anh cứ ở lại bao lâu tùy thích, mấy anh em ta tụ tập thêm mấy ngày nữa”.
Đinh Mặc: “Anh cả, chú Ba, chúng ta nói chuyện chính đi. Khi nào thì khởi hành đến biển Tinh Túc?”
Biển Tinh Túc là một cấm địa ở đại lục Hồng Hoang, Đinh Mặc tình cờ phát hiện bên trong đó có một không gian thần bí thuộc về thời đại trước. Cho nên, họ quyết định khám phá nó.
Ngô Bình: “Hôm nay uống thật say, ngày mai đi”.
Hai người kia đồng ý ngay. Ngô Bình lấy thức ăn và rượu quý của mình ra, uống với hai người anh em kết nghĩa.
Trong bữa tiệc rượu, anh lấy ra hai quả bàn đào đưa cho Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc mỗi người một quả.
Chu Nguyên Thông kêu lên: “Quả bàn đào! Chú Ba, chú lấy ở đâu ra vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Không phải em nói sẽ tham gia pháp hội Dao Trì sao? Mấy lần thi đấu em đều thắng, bàn đào này là do Vương Mẫu ban cho”.
Chu Nguyên Thông cảm thán: “Kiếp trước anh đây cũng huy hoàng lắm, nhưng chưa từng được ăn quả bàn đào. Chú Ba, anh ghen tị với chú lắm đấy”.
Đinh Mặc cười ha ha: “Chú Ba là thiên tài tuyệt thế, ngay cả Vương Mẫu cũng cất nhắc chú ấy”.
Chu Nguyên Thông: “Chú Ba, chú nên chuẩn bị tâm lý trước đi, có khi Vương Mẫu còn gả con gái cho chú ấy chứ”.
Ngô Bội sửng sốt: “Không thể nào? Nếu gả cho em thì đã thông báo lúc ở pháp hội rồi”.
Chu Nguyên Thông: “Nếu chú là Vương Mẫu, chú có liều lĩnh như vậy không?”
Ngô Bình: “Không, phải quan sát một thời gian đã”.
Chu Nguyên Thông: “Đúng vậy. Vương Mẫu có thể đang bí mật điều tra chú, và khi cảm thấy chú là người tốt thì mới quyết định có gả con gái cho chú hay không”.
Ngô Bình thở dài: “Yêu cầu về con rể của Vương Mẫu quá cao”.
Chu Nguyên Thông: “So với thân phận của Vương Mẫu thì cũng không cao lắm đâu”.
Lúc này, Lam Hân Nguyệt đi ra ngoài kính rượu họ, Ngô Bình cũng lấy một quả bàn đào đưa cho cô ấy.
Sau khi uống rượu, Ngô Bình chợt nhớ ra cảnh giới thứ hai ý nghĩa Thiên Tượng của mình đã viên mãn, vì vậy anh đã đến đại thế giới Kiếm Đạo để lĩnh hội ý nghĩa Thiên Tượng cảnh giới thứ ba và thứ tư.
Khi đến cổng kiếm Thiên Tượng Kiếm Môn, anh nhìn thấy Công Tôn Vũ Thanh. Ông ta nói cho anh biết môn chủ ra ngoài vẫn chưa về, cho nên ông ta tự mình đưa anh tới Thiên Tượng Kiếm Cung.
Sau khi anh có được ý nghĩa Thiên Tượng cảnh giới thứ ba thì tiếp tục được truyền dạy ý nghĩa Thiên Tượng cảnh giới thứ tư.
Có bốn cảnh giới trong ý nghĩa Thiên Tượng. Đó là cảnh giới Tượng Hình, cảnh giới Vạn Tượng, cảnh giới Thần Tượng và cảnh giới Thiên Tượng.
Cảnh giới Thần Tượng cũng chia thành ba cấp nhỏ, có chút tương đồng với Thần Lực Kinh mà anh tu luyện. Cho nên, Ngô Bình lĩnh ngộ rất nhanh. Chưa tới nửa giờ, anh đã đạt tới mức độ viên mãn cảnh giới này.
Thần Tượng là một loại năng lực học hỏi, có thể nhanh chóng khắc ghi đối tượng cần học tập trong động tiên rồi từ từ nghiên cứu.
Lĩnh ngộ được cảnh giới thứ ba, anh tiếp tục với cảnh giới thứ tư là Thiên Tượng. Các cảnh giới trước thực chất đều là bước tạo tiền đề cho cảnh giới Thiên Tượng.
Thiên Tượng là chỉ sự mô phỏng, lĩnh ngộ, thậm chí là định hình và phá hủy Đại Đạo. Đây đương nhiên là một cảnh giới cực khó bởi nó liên quan đến trật tự của Đại Đạo.
Cũng may là Ngô Bình có thể mượn sức mạnh nghịch thiên của Thần Lực Kinh giúp anh miễn cưỡng lĩnh ngộ được cảnh giới này. Nhiều giờ sau, anh đã hoàn toàn nắm được ý nghĩa Thiên Tượng!