Cuối cùng anh cũng tìm được cổng ra, xung quanh đã có rất nhiều tu sĩ chờ đợi nhưng cánh cổng ánh sáng còn chưa chính thức mở ra. Nghe những tu sĩ kia nói chuyện là có thể biết được đại đa số bọn họ đều không thành công trong cuộc đi săn này, chỉ có rất ít người săn được một hai con.

Mỗi người được yêu cầu săn những loài thú khác nhau, nhưng độ khó là như nhau. Ngô Bình nhờ có Hoang chỉ dẫn mới giết được năm con, khó có tu sĩ nào vượt được anh.

Đợi hơn một giờ, cửa mở ra, giọng của người đàn ông mặc áo choàng bạc từ bên kia truyền đến: “Cửa đã mở ra, mọi người có thể trở lại Dao Trì”.

Ngay lập tức, tất cả các tu sĩ đi qua cánh cổng, rời khỏi Hoang Cổ Giới.

Lúc trở lại Dao Trì, Ngô Bình chưa kịp thích ứng ngay mà phải mất một lúc sau anh mới hồi phục lại như bình thường. Những người còn lại không gặp tình trạng này, bởi vì bọn họ căn bản chưa từng thích ứng được với Hoang Cổ Giới. Cho nên lúc này, họ lại cảm thấy dễ chịu hơn so với Ngô Bình.

Khi đoàn người trở lại Dao Trì thì đã là ngày thứ bảy và cũng là ngày cuối cùng diễn ra pháp hội.

Người đàn ông mặc áo choàng bạc cười nói: “Mọi người, hôm nay sẽ là buổi cuối cùng của pháp hội. Những người đã lấy được quả bàn đào, xin hãy đặt quả bàn đào của mình trước mặt chúng tôi, người của chúng tôi sẽ đếm số lượng. Người có nhiều quả bàn đào nhất, sẽ được Vương Mẫu thưởng lệnh bài. Có lệnh bài này, có thể tự do đến Thiên Giới tu luyện bất cứ lúc nào!”

Ngay lập tức, có người đi ra đếm số quả bàn đào mà mọi người có. Kết quả đương nhiên là Ngô Bình có nhiều nhất. Người đàn ông mặc áo choàng bạc đưa cho anh một chiếc lệnh bài bằng bạch ngọc, cười nói: “Chúc mừng Lý tiên sinh”.

Sau khi nhận được lệnh bài, Ngô Bình đã bí mật truyền tin hỏi Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư phụ, thứ này đối với con không có tác dụng gì phải không? Tu luyện trong Thiên Giới thì cần phải duy trì được đại trận”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Khi con trở thành một Thiên Tiên, con sẽ biết công dụng của nó. Thiên Tiên là một trạng thái tồn tại khác, Thiên Tiên thực sự rất thích hợp để tu luyện ở Thiên Giới”.

Ngô Bình: “Vậy có rất nhiều Thiên Tiên sống ở Tiên Giới sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Có, nhưng số lượng rất ít, bởi vì cần có trong tay lệnh bài này mới có thể ở lại đó. Lệnh bài này tên là ‘Thiên Dẫn Lệnh'”.

Ngô Bình: “Khu vực chúng ta đang ở là thuộc Khuyên Giới, còn Thiên Giới thì sao? Nếu con đi tới Thiên Giới, có phải Thiên Giới cũng thuộc phạm vi của Khuyên Giới không?”

“Đương nhiên không phải. Có điều trật tự Đại Đạo của Thiên Giới là thuần khiết và mạnh nhất. Ở lại đó tu luyện, rất có khả năng bị Đại Đạo luyện hóa, trở thành một bộ phận của Đại Đạo. Cho nên, tu sĩ thà ở Khuyên Giới còn hơn là tiến vào Thiên Giới tu luyện. Đương nhiên nếu tu luyện được ở Thiên Giới thì sẽ gặt hái được rất nhiều thành tựu”.

Đến đây, pháp hội Dao Trì kết thúc, Vương Mẫu tuyên bố bế mạc pháp hội xong, mọi người liền rời khỏi đó.

Ngô Bình đi gặp Chu Nguyên Thông nên tạm thời từ biệt Phiêu Miểu Thiên Tôn và Lam Hâm. Trước khi đi anh còn đưa cho Lam Hâm một quả bàn đào, quả trước đó đã tặng cho Thanh Vũ mất rồi.

Trước khi Thanh Vũ rời đi, hai người họ đã kết bạn bằng bảo sách Thiên Kiêu để sau này tiện liên lạc.

Sau khi rời khỏi Dao Trì, Ngô Bình ngay lập tức chạy đến phủ Ngô Vương ở đại lục Hồng Hoang.

Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đã đợi hai ngày, cũng may trong phủ thết đãi họ rất chu đáo nên hai người cũng không cảm thấy nhàm chán. Họ còn đi thăm thú khắp nơi một lượt.

Ba anh em gặp nhau, Đinh Mặc cười nói: “Chú Ba, chú được lắm, vương gia cơ đấy”.

Ngô Bình xua tay: “Cũng là do bất đắc dĩ mà thôi”.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Chú Ba, hai ngày nay bọn anh được bao ăn bao uống thỏa thích, giờ không muốn rời khỏi nơi này nữa rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play