Tô Phi ngẩn ra: “Thánh tử định giúp mình ư?”
Ngô Bình: “Mình là Thánh tử nên có thể bắt ông ta không được làm gì cậu”.
Tô Phi lắc đầu: “Không cần đâu, mình dám ở lại đây thì đương nhiên không sợ ông ta đến gây sự”.
Ngô Bình nói: “Xem ra cậu đã có sự chuẩn bị rồi”.
Tô Phi: “Mình có cách để cùng chết với ông ta”.
Ngô Bình cau mày: “Cần gì đến mức ấy, để mình nghĩ cách cho cậu thì hơn”.
Anh hỏi Hoang: “Tôi có được giết tu sĩ của Hoang Cổ Giới không?”
Hoang: “Nếu có người bất kính với Thánh tử thì người cứ xử lý”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi cần chọc điện ông ta mới được”.
Hoang: “Người không cần ra tay, mà hãy nâng cao tu vi cho cô gái này”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Tôi làm được ư?”
Hoang: “Người là Thánh tử, là ti sĩ có vận khí nhất ở Hoang Cổ Giới nên có thể điểm hoá cho cô ấy”.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thánh quang tích tụ trên đầu ngón tay mình, anh động tinh thần rồi nói vs Tô Phi: “Tô Phi, ông ta có thể trở thành Hoang Thánh thì cậu cũng vậy”.
Nói rồi, anh điểm vào mi tâm của Tô Phi. Khí tức trong người Tô Phi lập tức có sự thay đổi, đầu óc cô ấy cũng trở nên minh mẫn hơn.
Tô Phi mừng rỡ nói: “Cảm ơn Thánh tử, mình sẽ bế quan ngay”.
Nơi Tô Phi bế quan là bí mật, không phải ở đây nên Ngô Bình nói: “Ừ, cậu đột phá trước đi, mình còn có việc, vài hôm nữa lại tới sau”.
Tạm biệt Tô Phi xong, Ngô Bình nhìn vào danh sách rồi hỏi Hoang về vị trí của mãnh thú bên trên, Hoang đã trả lời rõ ràng.
Mãnh thú đầu tiên anh cần giết có tên là Quỷ Yếm, đây là một con dã thú vô cùng hung ác, thích ăn thịt trẻ con nên còn có tên khác là Tham Anh.
Sào huyệt của nó nằm trong một ngọn núi hoang, trong ngọn núi này có một thung lũng, ở đó chất đầy xương trắng của trẻ con, thoạt nhìn có thể thấy số lượng trẻ con bị Quỷ Yếm ăn thịt phải lên tới mấy trăm nghìn bé.
Ngô Bình cau mày nói: “Con Quỷ Yếm này thật độc ác, đáng chết!”
Hoang nói: “Quỷ Yếm rất phục tùng mệnh lệnh của người, người có thể bắt nó tự sát”.
Ngô Bình cười nói: “Nó nghe lệnh thật ư?”
Hoang: “Người là Thánh tử, giết nó là thay trời hành đạo nên nó sẽ không dám làm trái lệnh”.
Ngô Bình: “Tại sao nó lại chuyên ăn thịt trẻ con?”
Hoang: “Trên người các bé mới đầy tháng có nghiệp lực của kiếp trước, thứ nó ăn không phải trẻ nhỏ, mà là nghiệp lực”.
Ngô Bình bay đến gần thung lũng thì chợt có mười tu sĩ bay ra từ xung quanh, trong đó có ba bán thần, ba tu sĩ Thần tộc, hai tu sĩ Yêu tộc và hai tu sĩ Nhân tộc.
Bọn họ lạnh lùng nhìn anh như nhìn một người chết.
Ngô Bình liếc nhìn lại rồi nói: “Đông đúc thế này, đang chờ tôi à?”
Một tu sĩ Thần tộc bước ra, trên mắt hắn mọc đầy lông màu vàng, đôi mắt thì có màu tím, toàn thân toả ra khí tức bức người, hắn lạnh giọng nói: “Chúng tôi chờ cậu ở đây lâu rồi”.
Ngô Bình: “Hình như tôi không quen các người thì phải?”
Tên đó lạnh lùng nói: “Chúng tôi đến giết cậu”.