Sau đó, Ngô Bình đi hỏi thăm xung quanh. Điện Xích Hà thuộc về một thế lực rất lớn ở nơi này, thế lực đó gọi là Thần Tiêu Môn. Chủ nhân của điện Xích Hà là Hoang Đế, người đời gọi là Xích Hà Hoang Đế.

Ngô Bình đến trước đỉnh núi, đệ tử canh cổng thấy Ngô Bình khí chất phi phàm liền hỏi: “Các hạ là?”

Ngô Bình đáp: “Tôi là bạn của Hoang Đế, nhờ cậu vào thông báo một tiếng, cứ nói là Ngô Bình tới thăm”.

Đệ tử kia không dám chậm trễ, bảo Ngô Bình đứng đợi một lát rồi ba chân bốn cẳng chạy vào thông báo.

Nửa phút sau, một cây cầu đủ màu sắc bắc xuống từ trên đỉnh núi. Cây cầu này do ánh sáng cầu vồng ngưng tụ mà thành. Đồng thời, từ trên đỉnh núi vọng xuống tiếng của Tô Phi: “Thật không ngờ cậu lại đến Hoang Cổ Giới”.

Chưa thấy người mà đã thấy tiếng Tô Phi. Sau đó, một cô gái xinh đẹp kiều diễm xuất hiện. Người này giống Tô Phi ba bốn phần, nhưng khí chất thì còn cao quý và lạnh lùng hơn cả Tô Phi khi xưa.

Cô gái mỉm cười, đứng trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình cười hỏi: “Phải xưng hô thế nào đây?”

Cô gái: “Cứ gọi mình là Tô Phi đi”.

Nói xong, đột nhiên mặt cô ấy đăm chiêu rồi nói: “Khí tức của cậu có gì đó rất đặc biệt”, nói rồi cô ấy chạm vào vai Ngô Bình.

Nhưng vừa chạm vào vai anh, mặt cô ấy thất thần, đột nhiên quỳ sụp xuống, nói: “Nô thần tham kiến Thánh tử!”

Ngô Bình bàng hoàng, anh không ngờ thân phận của mình lại cao quý đến vậy. Anh vội vã dìu Tô Phi đứng dậy, nói: “Cậu là bạn mình, đừng làm vậy”.

Tô Phi vẻ mặt bối rối đáp: “Thánh tử, ở Hoang Cổ Giới này ngoài Thiên ý ra thì Thánh tử là tôn quý nhất, Tô Phi không dám không hành lễ”.

Ngô Bình: “Hôm qua mình mới tới Hoang Cổ Giới, không ngờ lại trở thành Thánh tử”.

Tô Phi: “Thân phận Thánh tử cao quý, có thể vào ở trong điện Thánh Hoàng”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Điện Thánh Hoàng sao? Đó là nơi nào vậy?”

Tô Phi gật đầu: “Sau khi Thánh Hoàng mở ra thế giới này thì đã toạ hoá trong điện Thành Hoàng”.

Ngô Bình: “Đến Thánh Hoàng mà cũng toạ hoá ư?”

Tô Phi: “Cụ thế ra sao thì mình không rõ”.

Ngô Bình: “Khi nào rảnh, mình lại tới điện Thánh Hoàng, nay mình đến ôn lại chuyện xưa thôi”.

Tô Phi mời Ngô Bình vào trong điện, lập tức có đệ tử lên châm trà rót nước.

Ngô Bình: “Mình nhớ khi cậu đi đã nhắc đến một kẻ thù. Nói là người n ày đang bế quan nên cậu muốn tranh thủ cơ hội ấy để báo thù. Thế nào rồi? Đã trả thù được chưa?”

Tô Phi thở dài nói: “Suýt được rồi đấy, khi mình đến thì người đó đã đột phá, giờ có tu vi Hoang Thánh rồi”.

Ngô Bình: “Hoang Thánh ư? Thế thì ngang với Đạo Tổ rồi à?”

Tô Phi: “Vẫn kém hơn Đạo Tổ, nhưng cũng không chênh lệch là bao”.

Nhắc đến chuyện này, cô ấy cười trừ nói: “Người đó cũng cảm nhận được sát ý của mình nên chắc sẽ tìm cách đối phó, song không biết là khi nào”.

Ngô Bình: “Cậu có thù thế nào với người đó?”

Tô Phi căm phẫn nói: “Ngày trước, bố mình là Hoang Đế ở Hoàng Cổ Giới, còn người này là thuộc hạ của bố mình, bố mình rất tin tưởng ông ta. Nhưng có một lần, khi bố mình đột phá lên cảnh giới Hoang Thánh, đang vào lúc quan trọng thì ông ta đã nhân đó rồi giết bố mình và cướp đi mọi công pháp và tài nguyên của ông. Nhờ đó mà ông ta nhanh chóng trỗi dậy và đến nay đã trở thành Hoang Thánh rồi”.

Ngô Bình: “Thù giết cha không đội trời chúng, tuy hiện giờ thực lực của ông ta đã hơn cậu, nhưng mình có thể giúp cậu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play