Ngô Bình đáp: “Hoang Cổ Giới lớn như vậy, chúng ta lại chẳng biết gì về nơi này. Nếu tuỳ tiện đi lung tung thì chẳng thà cứ coi chuyến đi săn này là một cuộc dạo chơi, thưởng thức cảnh đẹp của nơi này trước đã”.
Khương Nguyệt Như không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Ngô Bình nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Cách suy nghĩ thú vị lắm”.
Trong lúc uống trà, hai người trò chuyện vài câu. Sau đó, Ngô Bình ngồi xuống, chăm chú nghiên cứu trật tự của Hoang Cổ Giới. Chân hình không ngừng biến đổi, sau cùng, anh mới dần hiểu được về nơi này.
Trước đó, anh cố gắng đột phá tầng chín của Thần Lực Kinh nhưng không được, cứ cảm thấy vẫn thiếu gì đó. Bây giờ, anh đã hiểu ra thứ mình thiếu là gì, anh cần một môi trường hoàn toàn mới với cách vận hành pháp thuật hoàn toàn khác biệt, sau đó dần dần gọt giũa, cải tiến Chân hình của mình. Nhờ đó mà tu luyện sức mạnh nghịch thiên.
Ngô Bình có nền tảng là Thần Lực Kinh cấp tám, lại thêm tư chất rất tốt nên quá trình tu luyện Chân hình của anh khá thuận lợi. Đến hôm sau, anh đã có thể dùng Chân hình hút lấy lực của thiên địa trong Hoang Cổ Giới để phục vụ cho mình.
Đến trưa, anh cảm thấy cơ thể rất thoải mái, áp lực ban đầu khi bước vào Hoang Cổ Giới đã biến mất. Hiện giờ anh như cá gặp nước, như chim trên trời, cơ thể vô cùng thoải mái. Thiên địa pháp tắc đi vào cơ thể anh rồi bị anh thay đổi. Đồng thời, thiên địa pháp tắc của nơi này cũng đang thay đổi anh.
Khương Nguyệt Như đứng ở phía xa kinh ngạc quan sát sự thay đổi trên cơ thể Ngô Bình. Ngô Bình lúc này như đã hoà làm một với trời đất, pháp lực hùng mạnh chảy vào cơ thể anh. Ngô Bình lúc này chẳng khác nào tu sĩ bản địa của Hoang Cổ Giới.
Đột nhiên, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống người Ngô Bình. Sau đó một giọng nói vang lên trong đầu anh: “Cậu đã đủ điều kiện tham gia bài sát hạch, có muốn tham gia không?”
Ngô Bình nhớ lại khi Phiêu Miểu Thiên Tôn giới thiệu về Hoang Cổ Giới với anh. Anh hỏi: “Ngươi là Thiên ý của Hoang Cổ Giới?”
Đối phương: “Đúng vậy, cậu có thể gọi ta là “Hoang””.
Ngô Bình: “Nội dung khảo hạch là gì? Tốn bao nhiêu thời gian?”
Hoang đáp: “Rất nhanh thôi, chính là kiểm tra tư chất, khí vận, trí tuệ. Đó là một bài kiểm tra đánh giá tổng hợp xem cậu có đủ tư cách trở thành Thánh tử của Hoang Cổ Giới hay không”.
Ngô Bình: “Trở thành Thánh tử là có thể ở lại đây tu luyện sao?”
“Không chỉ có tu luyện mà còn có thể nhận nhiệm vụ. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được phần thưởng thích đáng. Đợi khi đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì có thể luyện hoá Thiên ý”.
Ngô Bình giật bắn mình: “Luyện hoá Thiên ý? Vậy chẳng phải ta sẽ trở thành chủ nhân Hoang Cổ Giới sao?”
Hoang đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ta chấp nhận bài kiểm tra”.
Hoang: “Khi tham gia có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu thể chất không đạt yêu cầu thì có thể sẽ mất mạng”.
Ngô Bình hỏi: “Trước đó có nhiều người tham gia bài kiểm tra này không? Có bao nhiêu người thông qua và bao nhiêu người mất mạng?”
Hoang: “Tổng cộng hơn một nghìn người tham gia nhưng chỉ mười lăm người vượt qua. Trong quá trình khảo sát, có ba trăm lẻ chín người mất mạng”.
Nghe thấy có một phần ba khả năng mất mạng, Ngô Bình thấy hơi lạnh gáy, có điều anh không muốn bỏ qua cơ hội này. Anh nghĩ ngợi một lát rồi nghiến răng đáp: “Bắt đầu đi!”
Lập tức, một lực mạnh đến nỗi Ngô Bình không thể chống đỡ đi vào cơ thể anh để thăm dò. Mỗi khúc xương, mỗi bắp thịt, mỗi tế bào, mỗi cọng tóc, đương nhiên cả Dương thần và Chân hình của anh nó cũng không bỏ qua.