Gã tu sĩ kinh hãi, nghiêng người né mũi tên nhưng hắn ta quên mất đây là Hoang Cổ Giới, môi trường hoàn toàn khác so với các thế giới khác. Điều đó khiến động tác của hắn như bị tua chậm nên không tránh được mũi tên.
“Phụt!”
Mũi tên găm thẳng vào ngực hắn. Hắn trợn tròn mắt, mặt đen lại rồi ngã xuống.
Nữ tu sĩ kia đứng hình, trân trối nhìn sư huynh đồng môn của mình rồi bất giác lùi về sau mấy bước.
Ban nãy cô ấy đã ngăn sư huynh mình nhưng không kịp. Cô ấy vô cùng áy náy, vội vã xin lỗi: “Lý tiên sinh, xin lỗi, tôi không ngờ anh ấy lại làm như vậy”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Việc không liên quan đến cô, là do anh ta tham lam nên tự chuốc lấy”.
Ban nãy cũng nhờ cô gái kêu lên nên Ngô Bình mới phản ứng lại ngay lập tức. Anh hỏi: “Xin hỏi cô đến từ môn phái nào?”
Nữ tu sĩ vội đáp: “Tiểu muội tên Khương Nguyệt Như, là đệ tử tinh anh của Âm Dương Giáo. Người ban nãy là sư huynh của tôi, tên là Dương Đỉnh, cũng là đệ tử tinh anh”.
Có tư cách tham dự pháp hội này đều không phải dạng vừa, cho nên cô gái này là đệ tử tinh anh cũng không có gì kỳ lạ.
Ngô Bình: “Cô Khương, vậy chúng ta từ biệt nhau ở đây nhé”, dứt lời anh lướt đi trên mặt nước.
Khương Nguyệt Như định gọi anh lại nhưng rồi lại không thốt lên lời, chỉ đành thở dài một cái.
Thực ra Ngô Bình rời đi cũng là vì không muốn liên luỵ đến cô ấy. Giờ anh là cái đinh trong mắt rất nhiều người, lũ bán thần, bán yêu đó mắt đầy sát khí, nói không chừng sẽ nhân cơ hội ra tay với anh. Anh bỏ lại Khương Nguyệt Như cũng vì muốn tốt cho cô.
Lướt đi trên nước một đoạn, trên mặt nước xuất hiện những xoáy nước. Đột nhiên, một con cá lớn trông hơi giống rắn lao tới định nuốt chửng anh.
Thế nhưng, con cá mới định lao tới cắn vào chân anh thì lại không thể di chuyển được nữa. Hơn nữa, răng nó còn tự nhiên rụng mất mấy cái.
Ngô Bình một cước đạp nát đầu nó, sau đó nhấc con cá, đem ra hòn đảo nhỏ phía không xa. Anh chia con cá thành nhiều khúc nhỏ, sau đó nướng lên. Anh vừa nướng vừa thêm một ít dược liệu để cá có vị ngon hơn.
Chỉ một loáng sau, món cá nướng thơm phức ra đời. Anh lấy bát đũa ra thưởng thức. Thịt cá rất chắc, lại còn tươi ngon, thêm cả một số loại dược liệu nên vị càng đậm đà. Hơn nữa ăn vào còn có ích cho cơ thể.
Anh ăn liền lúc mười mấy bát, sau đó đột nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ từ từ lướt tới. Cô gái này cũng dừng lại trên hòn đảo nhỏ. Cô gái đó lại chính là Khương Nguyệt Như.
Khương Nguyệt Như nhìn thấy Ngô Bình thì cũng sững lại, hỏi: “Anh Lý, anh cũng ở đây sao?”
Có thể thấy đây là một sự trùng hợp.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cô lấy đâu ra chiếc thuyền đó vậy?”
Khương Nguyệt Như: “Tôi lấy từ động tiên của mình ra”.
Ngô Bình liếc nhìn món cá của mình rồi mời: “Cô Khương, tới ăn cùng đi, ngon lắm”.
Anh lấy ra thêm một cái bát, lấy đồ ăn cho Khương Nguyệt Như. Cô ấy ăn một miếng rồi thốt lên: “Ngon thật đấy, đây là cá gì vậy?”
Ngô Bình: “Tôi bắt được trong hồ đấy, cũng chẳng biết tên nhưng thịt khá ngon”.
Khương Nguyệt Như thoáng cái đã ăn sạch bát cá, Ngô Bình lại lấy ra một cái bàn nhỏ rồi pha trà.
Khương Nguyệt Như vô cùng tò mò về Ngô Bình. Cô hỏi: “Anh Lý, hình như anh không có hứng thú với những con thú trong danh sách lắm thì phải?”