Lần này Lam Hâm cũng tham gia thi đấu, kiếm quang của cô ấy cũng chưa bị tiêu diệt. Thấy Ngô Bình bị ức hiếp, cô ấy lập tức sát cánh cùng chiến đấu với anh.

Thấy có người giúp Ngô Bình, đạo kiếm quang mạnh nhất trong số ba đạo kiếm quang kia bất ngờ từ bỏ Ngô Bình và tập trung truy sát Lam Hâm.

Một chọi một thì Lam Hâm không sợ, nhưng đây là ba chọi một. Kiếm quang của Lam Hâm dần bị áp chế và mờ đi. Khi Ngô Bình lao tới cứu thì lại bị bảy đạo kiếm quang khác cản lại.

“Phốc!”

Đột nhiên, một đạo kiếm quang vụt tắt, Lam Hâm bên cạnh anh khẽ run lên rồi phun ra một ngụm máu.

Ngô Bình giận dữ, đôi mắt anh ánh lên tia sáng lạnh lùng, kiếm quang của anh đột nhiên hóa thành một tia chớp, trực tiếp tiêu diệt ba đạo kiếm quang mạnh nhất.

“Bùm!”

Hai kiếm trận Động Thiên được kích hoạt cùng lúc, lập tức có thêm hai đạo kiếm quang bay ra, hợp với kiếm quang trước đó của Ngô Bình rồi ngưng tụ ra hàng trăm thanh kiếm bay, kết thành kiếm trận lao về phía ba đạo kiếm quang kia.

“Phốc!”

Một trong ba đạo kiếm quang kia vừa tiếp xúc với kiếm trận liền lập tức tàn lụi. Hai kiếm quang còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy. Thế nhưng, chúng lại bị kiếm trận của Ngô Bình đuổi kịp rồi tiêu diệt.

Ba đạo kiếm quang mạnh nhất không phải là đối thủ của Ngô Bình, vậy thì những người còn lại càng không có cửa. Chỉ một lát sau, những đạo kiếm quang đó cũng bị kiếm quang của Ngô Bình tiêu diệt.

Cứ như vậy, trong vòng đấu kiếm thứ tư, Ngô Bình lại dẫn đầu. Lần này, người thắng cuộc được thưởng ba quả bàn đào và bốn viên đá thiên thạch. Cho đến nay, không tính quà tặng của Vương Mẫu, Ngô Bình đã có mười viên thiên thạch, mười hai quả bàn đào.

Lam Hâm cười nói: “Kiếm pháp của em đã vượt xa chị rồi”.

Ngô Bội: “Lúc đầu em muốn từ từ đánh với bọn chúng, nhưng ba kẻ kia thật vô liêm sỉ nên em đã cố ý cắt đứt kiếm quang của bọn chúng. Ba kẻ này chắc chắn còn bị thương nặng hơn sư tỷ nhiều”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, ngày mai tỷ thí rất nguy hiểm, con có thể không cần tham gia”.

Ngô Bình sững lại: “Sư phụ, ngày mai sẽ thi đấu cái gì?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ngày mai sẽ là một cuộc thi săn bắn, người tham gia sẽ được đưa đến bãi săn ở Hoang Cổ Giới”.

Ngô Bình đột nhiên nghĩ tới Tô Phi, hẳn là cô ấy đang ở Hoang Cổ Giới?

Anh hỏi: “Sư phụ, Hoang Cổ Giới này lẽ nào cũng thuộc về Khuyên Giới?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Hoang Cổ Giới tương đối đặc biệt, đó là một thế giới được tạo ra bởi các vị thánh hoàng cổ đại, tà đạo không thể xâm nhập vào. Thứ ở trong đó không phải là Thiên Đạo mà là một trật tự khác. Trật tự này có thể dung nạp Thiên Đạo. Con có thể nghĩ là nó mạnh hơn nhiều so với Thiên Đạo của chúng ta”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Còn mạnh hơn cả Thiên Đạo sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Con đừng ngạc nhiên như vậy. Vũ trụ lớn đến thế, không gì là không thể xảy ra. Nghe đồn rằng ban đầu là do Thánh Hoàng đã sử dụng một bảo vật từ thế giới khác để mở ra Hoang Cổ Giới. Đây là lý do khiến trật tự và bề ngoài của thế giới này không giống bình thường. Vì vậy, khi con đi đến Hoang Cổ Giới, sức mạnh trong chính cơ thể con cũng sẽ thay đổi”.

Ngô Bình: “Sư phụ, vậy tại sao các cao thủ như sư phụ không đi vào Hoang Cổ Giới để tu luyện?”

Phiêu Miểu Thiẻn Tôn: “Hoang Cổ Giới tự sinh ra Thiên ý của chính nó, gọi là Hoang. Hoang không cho phép tu sĩ ngoại lai vào đó tu luyện. Chỉ có tu sĩ sinh ra ở Hoang Cổ Giới mới có thể tu luyện ở đó”.

Bà ấy nói thêm: “Thực ra việc tới đó tu luyện không hoàn toàn bị cấm, chỉ là tiêu chuẩn mà Hoang đặt ra quá cao, không ai có thể đạt được. Con có tư chất tốt như vậy, nhân dịp này con có thể thử xem mình có thể nhận được sự chấp thuận của Hoang không”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play