Chương 3542
Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ dựa vào ông mà cũng xứng khiêu chiến với sư tôn tôi sao? Ông muốn đánh thì tôi đánh với ông”.
Anh vừa nói xong, ngay cả Thần tướng đó cũng sửng sốt, vì Ngô Bình thoạt nhìn chỉ là địa tiên, mà lại dám khiêu chiến Đại La Kim Tiên. Phải biết rằng, Đại La Kim Tiên là cảnh giới hơn cả Thiên Tiên, là trạng thái sinh mạng cao cấp.
Kiếm Đạo Quân Tạ Linh Sơn cũng sửng sốt, sau đó ông ta cười nói: “Một Đạo Quân như tôi cho dù giết cậu cũng rất mất mặt. Thế này nhé, nếu cậu đã có can đảm như vậy thì đánh với yêu nô mà tôi nuôi đi”.
Vừa dứt lời, một bóng dáng mờ ảo lao ra từ phía sau Tạ Linh Sơn, biến thành một con vượn khổng lồ cao ngàn mét. Con vượn khổng lồ này có mắt tím, móng vuốt màu bạc, cả người màu trắng bạc, ngẩng đầu lên trời gầm lên dữ dội.
Thấy ở đây có người xảy ra xung đột, mọi người đều đổ dồn ánh mắt hóng hớt về phía bên này. Vì có quá nhiều người tham gia pháp hội Dao Trì nên lần nào cũng sẽ xảy ra xung đột, tuy nhiên những cuộc xung đột này nhìn chung không quá lớn, thường là giải quyết mâu thuẫn bằng cách quyết đấu đài sinh tử.
Ngô Bình nhìn con vượn khổng lồ, đoán thực lực của nó rất mạnh, hơn hẳn Chân Tiên. Anh nói: “Được, tôi đánh với nó”.
Kiếm Đạo Quân: “Chàng trai, nếu cậu thua thì phải bảo sư tôn của cậu nhường ghế cho tôi”.
Ngô Bình: “Được chứ, nhưng nếu Yêu nô của ông thua, ông cũng phải trả giá”.
Kiếm Đạo Quân nhướng mày: “Ồ, cậu muốn tôi thế nào?”
Ngô Bình: “Nếu tôi đánh bại được Yêu nô, ông phải ra khỏi pháp hội Dao Trì, sư tôn của tôi không muốn nhìn thấy ông”.
Kiếm Đạo Quân híp mắt: “Này cậu, cậu rất tự tin, nhưng tự tin cũng vô dụng, cậu sẽ chết thảm khi đối mặt với thực lực tuyệt đối”.
Cơ Tiên Ngữ thầm nói: “Huyền Bình, con phải cẩn thận, Yêu nô của Kiếm Đạo Quân rất lợi hại, trước khi ông chưa thành đạo đều dựa vào Yêu nô giết người”.
Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, mặc dù con không thể đánh lại ông ta nhưng con vẫn có thể giết Yêu nô của ông ta. Hôm nay con sẽ giúp sư tôn thở phào nhẹ nhõm, làm cho Kiếm Đạo Quận này cút khỏi pháp hội Dao Trì”.
Cơ Tiên Ngữ nói: “Ừ”.
Nói xong, Ngô Bình bình thản bước lên một đài cao hình vuông ở phía xa, đài này cao vài trăm mét, bao phủ diện tích gần mười ngàn héc ta. Nền đài là màu đỏ đậm, chính là đài sinh tử. Nếu người đến Dao Trì muốn giải quyết mâu thuẫn thì thường sẽ đến đài sinh tử quyết đấu.
Tình huống bên này làm cho Vương Mẫu chú ý, bà ta liếc sang bên này, cười nói: “Đứa bé kia là con nhà ai vậy? Hình như mới là địa tiên Động Thiên, sao lại dám quyết đấu với Yêu nô”.
Một thị nữ ở bên cạnh Vương Mẫu nói: “Vương Mẫu, người này chính là đệ tử thân truyền của Phiêu Miểu Đạo Quân kiếm tông của tiên giáo Thái Thanh, tên là Lý Huyền Bình”.
Vương Mẫu gật đầu: “Đứa trẻ này khá đấy, đợi đánh xong, cô gọi cậu ta đến, bảo tôi muốn gặp”.
“Vâng”, thị nữ nói.
Trên võ đài, một người một vượn lần lượt ngã xuống, đối mặt với con vượn khổng lồ cao ngàn mét, Ngô Bình phóng thích bản thể của mình, biến thành một con vượn cao ngàn mét, tay cầm Hoang Thiên Chiến Kích, lạnh lùng nhìn con Yêu vượn.
Một Đạo Tổ trong đám đông cười nói: “Có người đánh sinh tử này, tôi làm cái, các vị có thể đặt cược”.
Lời vừa dứt, đã có người tiến vào đặt cược, này mười tỷ, kia tám tỷ. Rất nhanh người cược cho Yêu vượn thắng đã hơn một trăm tỷ đồng Thần Long, mà người đặt cược cho Ngô Bình thắng cũng là một ngàn đồng Thần Long, số tiền này chính là số tiền Phiêu Miểu Đạo Quân đặt cược.
Đạo Tổ cười nói: “Được rồi, có thể bắt đầu”.
“Ầm!”