Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tôn vẫn còn thua kém nhiều lắm. Huyền Bình, mặc dù con là bất khả chiến bại dưới Thiên Tiên nhưng trong mắt những người này, con vẫn giống như một con kiến. Nếu họ muốn giết con, không ai có thể bảo vệ được con nên con phải học cách tự bảo vệ mình.

Ngô Bình lặng thinh vài giây rồi nói: “Đệ tử hiểu rồi”.

Sau đó anh hỏi: “Những người này đến tham gia pháp hội Dao Trì, lẽ nào họ cũng ở đây vì bàn đào sao?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đúng vậy, bàn đào có tác dụng với các tai họa của Yêu tộc và thần kiếp của Thần tộc, nếu những người này muốn có được bàn đào thì phải duy trì mối quan hệ thân thiện với Vương Mẫu”.

Ngô Bình tò mò mở Tiên mạng ra tìm kiếm bàn đào, kết quả không có ai bán cả.

Lam Hâm: “Sư đệ ngốc, em không mua được bàn đào ở bên ngoài đâu”.

Ngô Bình bĩu môi: “Sư tỷ, sớm muộn gì em cũng sẽ luyện chế ra một loại đan dược có tác dụng tương tự như bàn đào, thậm chí còn tốt hơn nó”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sở dĩ bàn đào này siêu phàm như thế là vì những mẫu thể của cây đào này là một cây đào đã sống mười mấy kỷ nguyên, lai lịch kinh người”.

Ngô Bình chớp mắt: “Vậy bây giờ cây đào đó ở đâu?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Biến mất rồi. Theo truyền thuyết, nó gặp tai nạn trong đại kiếp kỷ nguyên cuối cùng rồi biến thành mây khói”.

Ngô Bình: “Bàn đào siêu như thế, thế thì quả đào trên mẫu thể chẳng phải càng lợi hại hơn à?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Đương nhiên rồi, thứ đã không còn tồn tại thì nói nhiều cũng vô ích”.

Lúc này, Ngô Bình nghe thấy một giọng nói lớn phát ra từ hàng ghế thứ ba: “Phiêu Miểu, nhường ghế của bà cho tôi được không?”

Giọng này rất quen, Ngô Bình quay đầu lại thì nhìn thấy Kiếm Đạo Quân.

Vừa nhìn thấy là Kiếm Đạo Quân, Ngô Bình cười mỉa: “Kiếm Đạo Quân, bảo sư tôn tôi nhường chỗ cho ông, ông nghĩ mình là ai hả?”

Kiếm Đạo Quân lạnh lùng nói: “Người lớn đang nói chuyện, nào đến lượt cậu xen mồm vào?”, vừa dứt lời một tia kiếm ý lao đến.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cũng đánh ra kiếm ý, hai luồng kiếm ý va chạm trong hư không nhưng lại rất yên lặng, nhưng cơ thể Phiêu Miểu Thiên Tôn và Kiếm Đạo Quân đều khẽ run lên.

“Tạ Linh Sơn, nếu ông dám làm đệ tử của tôi bị thương, tôi sẽ giết ông”, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói, giọng nói đầy sát khí.

Kiếm Đạo Quân này tên là Tạ Linh Sơn, quen với Phiêu Miểu Đạo Quân khi ông ta còn trẻ, sau đó cả hai đều đột phá Đại La và trở thành Đạo Quân đương thời.

Tạ Linh Sơn nói: “Cơ Tiên Ngữ, tính khí của bà vẫn giống như lúc trẻ nhỉ. Nhưng khi còn trẻ, bà không thể đánh bại tôi, bây giờ cũng không thể đánh bại tôi. Còn muốn giết tôi à, bà không có cơ hội đâu”.

Tên thật của Phiêu Miểu Thiên Tôn là Cơ Tiên Ngữ, nhưng đã rất nhiều năm không ai gọi tên bà ấy rồi.

Cơ Tiên Ngữ cười mỉa: “Tạ Linh Sơn, năm đó tôi có khả năng giết ông cũng không làm thế, chỉ vì không muốn dấy lên tranh chấp giữa hai bên thôi”.

“Ai đang làm ồn thế?”, đột nhiên có một vị Yêu tướng bay lên không trung, lướt mắt nhìn Kiếm Đạo Quân cùng Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nếu hai người có tranh chấp gì thì có thể đến đài sinh tử phân cao thấp với nhau”.

Nơi này là Dao Trì, nơi ở của Vương Mẫu, sẽ không nể mặt ai cả.

Kiếm Đạo Quân cười nói: “Được! Cơ Tiên Ngữ, bà có dám đánh với tôi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play