Một lát sau, có một người đàn ông trung niên cao gầy đi tới. Tuy đây là bạn thuở nhỏ của Lam Hâm, nhưng vì cô ấy có tu vi cao nên không già đi. Còn người đàn ông này chỉ là người bình thường nên tuổi tác đã hằn rõ trên gương mặt, lưng còn hơi còng rồi.

Người đàn ông nhìn thấy Lam Hâm xong thì vô cùng xúc động, môi ông ấy run lên, đôi mắt thì đỏ hoe, đã thế còn chuẩn bị hành lễ.

Lam Hâm đỡ ông ấy dậy rồi nói: “A Cẩu, ông già đi rồi”.

Người đàn ông tên A Cẩu vội nói: “Tiểu thư, cô lớn lên trông giống tiên tử quá”.

Lam Hâm cười nói: “A Cẩu, tôi tìm ông để nghe ngóng về tình hình của cửa hàng Vĩnh Lợi”.

A Cẩu gật đầu: “Tiểu thư, năm xưa khi chúng ta chia tay, cô đã dặn tôi có cơ hội thì đến cửa hàng làm việc. Tôi đã thử xin nhiều lần, cuối cùng 13 năm trước đã được nhận vào làm. Tuy tôi chỉ làm tạp dịch, nhưng đã làm ở đó hơn chục năm nên khá hiểu rõ tình hình ạ”.

Nói rồi, ông ấy ho vài tiếng rồi lấy tay che miệng, sau đó cứ thế ho khù khụ. Đột nhiên, ông ấy nhìn vào lòng bàn tay thì thấy toàn là máu đen.

Lam Hâm kinh ngạc hỏi: “A Cẩu, ông bị bệnh à?”

A Cẩu cười nói: “Công việc ở cửa hàng cược đá rất bụi bặm, làm lâu thì kiểu gì cũng có bệnh. Trước tôi, đã có vài người làm chết rồi, giờ tôi cũng mắc bệnh phổi giống họ”.

Ngô Bình chợt giơ tay ấn vào đầu ông ấy để lấy hắc khí ra, sau đó A Cẩu chợt thấy hô hấp nhẹ hơn hẳn, cảm giác nghẹt thở không còn nữa.

Ông ấy kinh ngạc nhìn Ngô Bình rồi quỳ xuống: “Cảm ơn tiên nhân”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, Lam Hâm là sư tỷ của tôi”.

Lam Hâm vui mừng nói: “Sư đệ, không ngờ y thuật của em lại siêu thế đấy”.

Ngô Bình: “Bệnh này đơn giản mà, A Cẩu, ông mau nói cho chúng tôi biết cách kiếm tiền của cửa hàng Vĩnh Lợi đi”.

A Cẩu kể lại hết những gì mình biết cho hai người, cửa hàng Vĩnh Lợi mua đá giá rẻ rồi bán ra với giá cao, cách buôn bán của họ chủ yếu là cược đá, những người mua sẽ dựa theo kinh nghiệm để đoán giá trị của thứ bên trong thiên thạch rồi mua lại với giá cao. Mua xong thì họ sẽ sẻ ra, nếu đồ bên trong có giá trị lớn thì họ lãi to, đương nhiên ngược lại thì tốn cả mớ tiền.

Cược đá có rất nhiều hình thức, nhiều cửa hàng còn hợp tác với sòng bạc. Sòng bạc sẽ cử người của mình đến đây, nếu có ai cược đá thì họ sẽ đoán xem người này có khả năng thắng hay không rồi mượn đó để làm nhà cái cho người khác cá cược. Vì thế, nhiều khi người đứng xem sẽ trở thành khách hàng của họ, có người cược đồ trong thiên thạch có giá trị cao, người thì cược có giá trị thấp.

Ngoài cược đá ra thì cửa hàng cũng sẽ bán đồ được sẻ ra, cơ bản cũng giống Ngô Bình từng cược ngọc, nhưng quy mô ở đây lớn hơn thôi.

A Cẩu còn nói đầu tư lớn nhất của cửa hàng là các đá cao cấp. Chúng đều có giá trị rất cao và được chia thành cấp vương, đế, thánh và thần.

Các tảng đá cao cấp này đều được các cao thủ nghiên cứu, nhưng vì giá trị của chúng quá cao nên chủ cũ không dám sẻ ra. Vì nếu sẻ ra mà thứ bên trong không có giá trị thì coi như mất trắng, nhưng nếu không sẻ thì mãi mãi không biết bên trong có gì.

Ngô Bình nghe xong thì bật cười nói: “Sư tỷ, vụ này cứ để em, em đảm bảo cho kẻ thù của chị táng gia bại sản”.

Lam Hâm: “Sư đệ, chúng ta đi luôn nhé?”

Ngô Bình: “A Cẩu, ông về trước đi, chúng tôi đi sau”.

A Cẩu đi rồi, Ngô Bình và Lam Hâm cũng khởi hành luôn. Hai người còn đi nhanh hơn A Cẩu, đến nơi thì thấy người ở cửa hành Vĩnh Lợi đông như chảy hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play